Khiên giáp ngăn lại tiếng kêu than, tiếng khóc vọng thấu trời, thi cốt không người thu nhặt, đỗ quyên oán thán vượn thét gào, tiếng nấc nghẹn của trẻ thơ vẳng bên tai……
Ngày nào đó, phủ Thượng thư cùng phủ Tướng quân đồng thời bị niêm phong, Vương thị hơn một ngàn chín trăm người nhận án tử hình, còn lại phụ nữ và trẻ em giam vào đại lao. Vương Đôn mưu phản bức vua thoái vị, bị hoàng thượng chặn đứng âm mưu, một thế hệ kiêu hùng, cứ như vậy mà tàn lụi…………
Lúc trước vang danh thiên hạ, phú quý vô song. Giờ đây long trời lở đất, tiếng chém giết rung trời, máu nhuộm nửa thành, cực kỳ bi thảm.
Đêm thứ hai những người nhà họ Vương bị bắt, Lưu Ngỗi cố ý đi thăm tù, nhưng thiếu niên làm hắn tưởng nhớ nửa năm qua đã không còn ở đó.
Thiếu niên chưa chết……
Y đã đi đâu? Đến tột cùng vì sao có thể lập ra một kế hoạch đào thoát chu đáo nhường này? Lục tung toàn bộ kinh thành, thế nhưng vẫn tìm không được bóng dáng của y……
Y cứ như vậy tan biến vào hư không? Thiên hạ của Duệ đế có thể dung hạ kẻ này? Lưu Ngỗi tay cầm chiếc khăn lụa, trong lòng rối như tơ vò. Con đường của Đế vương, sâu không lường được, không thể thay đổi thiên hạ, càng không thể nắm bắt thiên hạ, nếu muốn củng cố chính quyền, theo lẽ thường, gia tộc họ Vương không thể tồn tại, ai cũng không thể trách đế vương tâm ngoan thủ lạt. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người ấy………………
Nếu ngươi thật sự có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82771/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.