Thạch Kham bị thị vệ áp giải đi theo một thiếu niên áo gấm mũ quan vào điện.
Ngoài điện, dĩ nhiên đầy kỵ binh thiếu niên này mang tới……
“Thúy nhi…… Ngươi cao lên rồi……”
Tề vương hàng ngày uy phong giờ đây hốc mắt đỏ lên. Một ngày trước, hắn vẫn chưa nhìn thấy y, ngập tràn nhung nhớ, chôn vùi quá sâu, ấm ức khó nói thành lời, không làm cách nào vơi bớt.
“Mẫu phi…… Phụ vương……………… Con đã trở lại…………”
Thái hậu suy sút té trên mặt đất, liên tiếp lắc đầu, một khắc trước, bà còn giữ xuân thu đại mộng, không nghĩ tới, trong điện, trong cung ngoài cung, toàn bộ đều là người ngựa của hắn……
Thạch Hoằng đi lên đỡ bà, lại bị bà đẩy ra, ngã xuống bậc thang.
Thái hậu thất thần nhìn ngai vàng, cười nói “Tiên hoàng không có đứa con như ngươi! Ngươi nguyện ý như thế nào, thì cứ làm như thế đi……”
“Bành Thành vương mưu phản soán vị, thái hậu Lưu thị can thiệp chính sự, tự tập hợp binh mã, đưa vào thiên lao, chờ ngày xét xử……”
“Ngụy vương, đừng giam mẫu hậu lại, bà chỉ là vì trẫm!”
Thạch Hoằng túm vạt áo Thạch Hổ thay thái hậu cầu tình.
“Không được cầu xin hắn! Ngươi nếu còn nhớ ta là mẫu hậu của ngươi, thì vĩnh viễn không được mở miệng cầu xin kẻ này!!!”
Thái hậu trước khi đi còn nghe lời này của hoàng thượng, thầm nghĩ muốn đập đầu tự tử.
“Hoàng thượng, không phải thần giam giữ bà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu lấy thiên tử làm gương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879748/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.