Tầm mắt dừng trên khuôn mặt đang trầm tĩnh say ngủ của Thạch Hổ, Anh Đào chỉ cảm thấy trong lồng ngực ẩn ẩn đau, mấy lần trở mình lên xuống, y đã sớm là một cái xác vô tâm, oán hận này đến tột cùng phải liên lụy bao nhiêu người, y mới không cảm thấy hư vô?
Y đưa ngón tay men theo mi gian (chỗ giữa 2 bên lông mày) Thạch Hổ, lướt thẳng xuống mũi, xuống hàng râu lún phún dưới cằm. Người Hồ đặc biệt chú ý tới hàng râu, như nét đao khắc hoa bộ dạng, sắc bén mà uy nghiêm, tản ra khí chất uy nghiêm vương giả, hoàn toàn trái ngược với Khinh Dương thanh tú ôn nhu.
“Thích đến nỗi không muốn buông tay sao?”
Anh Đào hoảng sợ, Thạch Hổ đột nhiên mở to mắt, bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay y, đầu lưỡi đảo một vòng trong lòng bàn tay Anh Đào.
“Ân…… Dương…… Thạch đại ca, ngươi mau buông ra……”
Thạch Hổ tà tà cười, mút lấy ngón tay Anh Đào, tinh tế mà hưởng thụ. Mặc y giãy dụa như thế nào cũng không thể rút tay về được, sắc hồng lan dần từ khuôn mặt đến cổ, phong tình vạn chủng.
Tay kia của Anh Đào lần trên lưng Thạch Hổ, khẽ đánh vài cái. Nghĩ hắn bị đau sẽ thả mình ra, ai ngờ Thạch Hổ híp mắt, ngửa đầu kêu lên một tiếng đau đớn, Anh Đào thầm kêu không tốt. Thạch Hổ lại nắm chặt tay y, hạ thân nóng rực cứng rắn.
Nam nhân này quả là ngựa đực đầu thai, vừa mới gây sức ép năm sáu hồi, hiện tại cư nhiên còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879713/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.