Buông binh thư, nhéo nhéo mi tâm. (mi tâm là chỗ giữa 2 bên lông mày)
Thong thả bước ra cửa, xốc mành, tất cả nhìn vào, ban cho binh lính gác đêm một chỉ thị.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng khó bắt gặp một chút biến đổi, nhu hòa nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Một đứa nhỏ tinh xảo như thế, lại không được trời xanh ưu ái.
Ngày ấy Thạch Hổ nửa đêm đi săn, gặp 1 con thỏ trắng, đuổi theo vài dặm, giương tên lên bắn, lại trúng vào một người áo đỏ.
Trong rừng rậm tối đen quỷ dị, bóng dáng trốn chạy điên cuồng kia tựa một tiểu hồ ly bị thương.
Quay về đại doanh, khi băng bó miệng vết thương cho y, mới phát hiện hóa ra đây là nam nhân.
Hôm sau hỏi, chỉ nói là người Trường An. Họ Trịnh, tên Ngâm, tên chữ Anh Đào………………
Gió lạnh chợt nổi lên, thổi bay dòng suy nghĩ.
Thạch Hổ ôm lấy y, trở về trướng.
Nằm bên cạnh y, chợt thấy vô cùng ấm áp, không khỏi ôm chặt hơn.
Người trong ngực cuộn thân mình, tựa đầu trên hõm vai Thạch Hổ.
Trong giấc mộng gió thu ửng đỏ, cũng là yên thủy tương vọng.
Gió cuốn cành tử đằng lay động, gợi nhớ mối duyên tam sinh nơi vách đá cạnh gốc sồi.
Gió tản mát bốn bề, phân tán khắp nhân gian.
“…… Dương ca…………”
Thạch Hổ bất đắc dĩ cười. Nhẹ nhàng cọ chóp mũi y.
“Mặc kệ hắn là ai, từ nay về sau ngươi là của ta……”
Chưa từng nghĩ tới bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879707/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.