Gặp lại Phạm Lý, trong lòng Tây Tử dường như rất bình thản, có một loại cảm giác là vật đổi sao dời, mọi chuyện đã thay đổi. Hồ Quân đối xử với cô rất tốt, nhưng cũng không phải là một sớm một chiều mà chấp nhận, đó là một loại nước chảy đá mòn, giống như đầu mùa xuân mưa phùn đi qua, vạn vật nhẹ nhàng không tiếng động.
Lòng Tây Tử đã lặng, trải qua nhiều chuyện hình như cô đã khám phá ra nhiều việc trong cuộc đời, tình yêu không có hơn, không thể nói là siêu thoát ở trần gian, nhưng lại có một loại cảm giác mệt mỏi. Loại mệt mỏi này khi gặp phải Hồ Quân bá đạo, dường như giúp cô quay lại thời học sinh trước kia. Hồ Quân nửa ép buộc nửa kéo cô vào trong thế giới của anh. Lúc mới bắt đầu cô không thể thích ứng, càng về sau lại dần dần tiếp nhận, việc này không phải là một sớm một chiều là có thể xong được.
Hồ Quân có rất nhiều tật xấu, quá khứ càng vô cùng bừa bãi. Trước kia Tây Tử không muốn gặp gỡ loại người này nhất, con cưng nhà giàu, quần áo lụa là, nhưng dần dần, Tây Tử phát hiện, những tật xấu ở Hồ Quân thế nhưng có thể biến thành ưu điểm. Quần áo lụa là nhưng cũng rất nghiêm túc, anh rất vô lại nhưng lại rất tốt với cô, tốt đến nỗi cô không tự chủ được để ý anh.
Tây Tử có lúc nghĩ, có lẽ lúc bắt đầu, kết quả của cô chính là Hồ Quân. Giống như người xưa đã nói, đây là duyên phận, ai cùng ai là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dam-lay-toi-dam-ga/1219246/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.