Sau đó tôi được Trì Thành dốc lòng chăm sóc, ăn cháo tôm tươi thơm ngào ngạt, hương vị thật sự rất tuyệt.
Chờ ăn uống no đủ, Trì Thành lại biến thành "bác sĩ" nghiêm khắc độc đoán, khăng khăng đòi bôi thuốc cho "vết thương" phía dưới của tôi, chẳng biết sáng sớm hắn mua thuốc ở đâu mà thuốc mỡ và găng tay dùng một lần đều có, trang bị hết sức đầy đủ.
Tôi không lay chuyển được hắn nên đành phải ngoan ngoãn chổng mông lên để hắn bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, chúng tôi lại ôm nhau thủ thỉ tâm sự, Trì Thành đòi ở nhà tôi thêm hai ngày nữa.
Tôi hỏi: "Ơ, vậy Mộc Mộc tính sao ạ? Có cần đem nó qua đây không?"
Trì Thành nói: "Không sao, hôm qua mẹ anh đón Mộc Mộc đi rồi."
Tôi gật đầu, sực nhớ ra một chuyện nên quay sang nhìn Trì Thành hỏi: "À, anh biết tên ở nhà của em là gì không?"
Trì Thành véo nhẹ má tôi: "Biết chứ."
"Hả? Sao anh biết?" Mặt mũi tôi tràn đầy nghi hoặc, mặc dù hỏi vậy nhưng tôi nghĩ chắc Trì Thành biết rồi, nếu không sao hắn lại đặt tên cho Mộc Mộc giống tên ở nhà của tôi chứ.
"Có lần anh vô tình nghe được em nói chuyện với bác gái." Nói xong Trì Thành đưa tay ấn má tôi như đánh đàn.
Chậc, sao người này lắm trò thế không biết.
Tôi đảo mắt nói: "Anh biết tên ở nhà của em mà còn đặt cho Mộc Mộc tên này nữa à!"
"Vì...... thấy mèo nhớ người mà." Ánh mắt Trì Thành tối đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dai-dien-la-toi-khong-vua-y-a/2659120/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.