Edit: Hoa Tuyết
Từ trước đến nay không có ai yêu cầu Tiểu Mễ sửa cách xưng hô cả.
Tần Hạo cũng không miễn cưỡng chuyện này, một mặt vì sợ Tiểu Mễ không thích ứng. Còn nhiều vấn đề và nhiều thời gian, bọn họ còn ở bên nhau rất lâu, anh mong Tiểu Mễ sẽ thật lòng tiếp nhận anh, sau đó tình nguyện ngọi anh một tiếng ‘cha’ hơn.
Thật ra đối với Tiểu Mễ, tiếng ‘cha’ này rất xa lạ.
Từ khi cô bé biết chuyện, người kia đã đi công tác quanh năm, một năm về nhà chẳng được mấy lần, mỗi khi nhà trẻ có hoạt động gì, các bạn khác đều có cha đến, còn bé thì không.
Lúc đầu cô bé còn hỏi Hạ Tư Linh, vì sao cha lại không ở nhà, Hạ Tư Linh bảo rằng cha con rất bận.
Sau đó thì cô bé không hỏi lại nữa.
Một cô bé còn nhỏ như vậy, không biết trong suy nghĩ đã rõ khái niệm ‘ly hôn’ hay chưa. Nhưng bé đã có thể biết rất rõ rằng ai là người đối xử tốt với mình.
Bé biết, Tần Hạo vô cùng thương mình, và cũng rất thương mẹ.
Tiếng ‘cha’ này cô bé chỉ gọi trong vô thức, nhưng lại làm cho khóe mắt của một người đàn ông cao một mét tám ươn ướt.
Anh lẳng lặng ngắm nhìn cô bé trong lòng mình, đáy lòng mềm mại không thôi. Lần đầu tiên anh cảm nhận được trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề vô hình trên vai mình.
Sau một lần gọi, Tiểu Mễ như gọi đến nghiện. Liên tiếp nhiều ngày sau đó, bé càng bám Tần Hạo hơn, cứ gọi cha ơi cha à mãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-yeu-em-tu-rat-lau/270458/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.