Edit: Hoa Tuyết.
Tâm trạng thay đổi đột ngột làm Hạ Tư Linh lập tức bật khóc, thật sự rất muốn giết chết anh.
Ban nãy gặp chuyện cô vẫn không khóc, lúc này thì ngược lại, nước mắt rơi không kiềm chế được. Tần Hạo cười đến gợi đòn, ôm cô dỗ dành: “Được rồi, được rồi.”
Hạ Tư Linh đẩy mạnh anh ra, anh lại ôm vào, cô lại đẩy ra, cứ ôm ôm đẩy đẩy như thế một lúc, cô mới ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.
Suy đi nghĩ lại, cô vẫn không nhịn được, nhéo ngực anh một cái thật mạnh: “Anh hơi quá rồi đấy.”
Anh gật đầu lầm bầm: “Em nói đúng.”
“Thật thiếu đòn.”
“Anh thiếu đòn.”
Cô thút thít: “Làm em sợ muốn chết.”
Tần Hạo cười lau nước mắt cho cô: “Vừa rồi chẳng phải em còn thề non hẹn biển, nói là không sao, từ từ chờ đợi à?”
“Còn không phải sợ anh nôn nóng sao? Trong lòng em đã không có chút chắc chắn nào, mà anh còn hù em.”
Bàn tay ấm áp của Tần Hạo đặt trên đầu cô, kéo vào lồng ngực mình: “Anh sai rồi.”
Cha mẹ của Tần Hạo đều là giáo sư đại học, là gia đình thư hương chân chính, biết tri thức hiểu lễ nghĩa. Bạn bè chơi lâu năm với Tần Hạo, họ đều quen biết, cũng từng gặp. Có một lần, mẹ Tần Hạo bị ốm phải nằm viện, chị em cô còn đến bệnh viện thăm, cho nên họ cũng coi như quen biết Hạ Tư Linh.
Đối với chuyện quá khứ của Hạ Tư Linh, họ đã sớm nghe qua, chỉ là khi đó còn không biết con trai mình có tình cảm với cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-yeu-em-tu-rat-lau/270456/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.