Tháng 11, năm 2029.
Mới giữa tháng thời tiết đã chuyển lạnh, sương mù giăng đến mờ mịt, một khi đã bị cận thị thì cách một trăm mét người thú bất phân, ai nấy đều quấn áo gió, áo phao dày cộp, vừa đi vừa run rẩy. Sân bay đông nghìn nghịt, toàn người là người, già trẻ gái trai đi qua đi lại, vừa đi vừa kéo vali vừa nói chuyện rôm rả, đâu đó tiếng loa phát thanh báo chuyến bay sắp tới, mời hành khách chuẩn bị ra máy bay. Tôi cố gắng kiễng chân thật cao, nhìn xuyên qua đám đông, vừa chen lên phía trước. Haiz, sớm biết đi đón người vất vả như thế này, tôi đã để cô ấy tự bắt taxi về rồi.
“Kim Hoa, ở đây.”
Tôi lớn tiếng vẫy tay rối rít khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc giữa dòng người trôi nổi, xuất hiện ở cổng ra sân bay.
Tức thì một quả bóng đen kịt quẳng vali sang một bên lao vào lòng tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa khóc vừa gào.
“Huhuhu, nhớ mày quá. Tao nhớ chúng mày chết mất.”
Tôi vừa kìm nén cảm giác xấu hổ khi ánh mắt kỳ quái của hàng chục người xung quanh đang vây đến, vừa vỗ vỗ lưng giúp nó nín khóc. Quả bóng chùi nước mắt nước mũi khắp vai áo tôi xong liền kêu ca kể lể.
“Tao muốn ăn lòng, muốn ăn phở, muốn ăn bún đậu mắm tôm, muốn ăn bánh xèo, cái gì cũng muốn ăn í huhu. Mày không biết đâu, ở nước ngoài chả được ăn cái gì hợp khẩu vị cả, toàn đồ ăn nhanh, tao béo lên mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua/2596495/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.