Biểu tình của tôi lúc đó chỉ có thể dùng bốn chữ "Không thể tin nổi" để hình dung.
Tôi thậm chí còn trợn mắt nhìn lại Duẫn Thành để hỏi xem cậu ấy đùa hay thật. Cậu ấy vẫn cầm điện thoại, không thèm nhìn tôi.
"Nằm hay không, không thì thôi cứ ngồi đấy đi."
Chúng tôi chia đôi chăn. Tôi có một bộ gối lồng chăn lông màu xám khá ấm áp, lần này chiếm dụng chỗ ngủ của người ta rồi, thôi thì chia cho người ta một nửa. Trong lúc mơ màng ngủ, tôi cảm giác có ai đó gạt tóc mình ra sau tai, cơ mà thật sự buồn ngủ quá, tôi chỉ chẹp miệng một cái rồi xoay người ngủ tiếp.
Cả tôi và Duẫn Thành đều đưa quà cho Kim Hoa vào cuối giờ học. Thành không có thiệp, tôi bảo cậu ấy có thể viết chung một tấm thiệp với tôi, dù sao thiệp của tôi cũng to lắm, thêm một vài dòng cũng không thành vấn đề, chưa kể là quà của cậu ấy đã để chung vào túi của tôi rồi. Thành ừ một tiếng, rồi viết đúng bốn chữ "CMNS".
"Có biết chúc gì đâu, có quà là đủ thành tâm rồi."
Tôi sẽ không nói là cậu ấy vừa viết sai chính tả đâu.
Tự dưng Duẫn Thành lôi một bọc gì đó trong balo ra nhét vào tay tôi.
"Này, của mày."
Đó là một cái khăn quàng, màu trắng, giống hệt như cái của cậu ấy và cái cậu ấy vừa tặng cho Kim Hoa, mỗi tội của hai người đó là màu đen. Tôi hỏi cậu ấy sao không mua cho tôi cái màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua/2596488/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.