Trường Cửu quỳ ngay cửa, nấc lên từng cơn, khóc không ra nữa. Cô nắm chặt hai tay mình cố bình tỉnh, ngăn cơ thể đang run lên của mình. Hận cô như vậy tại sao không gi.ết cô đi, sống mà không có lấy một ánh sáng thì có khác gì nằm trong quan tài dưới mặt đất lạnh.
"Sao nhìn Tư Phong nghiêm trọng vậy nhỉ? Trường Cửu? Sao không ở yên trên giường mà ngồi ở đây?"
Nhất Hàn khó hiểu nhìn cô, bỗng Thiên Trường Cửu đứng bật dậy nắm chặt áo anh. Bao nhiêu uất ức tuôn trào ra hết.
"Nhất Hàn làm ơn! Tư Phong ném vòng tay tôi ra cửa sổ rồi! Làm ơn xuống đó lấy lại cho tôi đi! Anh muốn gì tôi cũng làm, muốn mạng tôi tôi cũng cho! Làm ơn..."
Trường Cửu từ từ trượt xuống, tim cô như ngàn mũi tên đâm vào. Đau lắm, cô không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Nhưng Trường Cửu chịu hết nổi rồi. Một giọt, hai giọt, nước mắt cô bắt đầu rơi đếm không thể kiểm soát. Nhất Hàn nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình liền xách cô lên và đem về giường.
"Chắc chắn?"
...
"Vậy từ bây giờ mạng của cô là của tôi, yêu cầu thì tạm thời không có."
Trường Cửu ngẫn người nhìn chàng trai đang đứng cạnh giường mình. Anh chìa tay về phía cô. Là vòng tay? Trường Cửu vội cầm lấy và cẩn thận quan sát. Đúng là nó rồi, là chiếc vòng mà cô trân quý. Trường Cửu nắm chặt chiếc vòng áp lên ngực. Thật may quá...nó không biến mất. Khi Nhất Hàn vừa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838242/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.