"A Phong, anh no chưa?"
"Rồi, anh có chút việc nên em về trước đi."
Hàn Tư Phong đưa Mộc Liên Hoa vào xe và nói tài xế chở cô về còn bản thân mình thì trở lại nhà hàng.
"Chị no chưa?"
Thiên Trường Cửu mỉm cười và gật đầu. Sau khi Lạc Dĩ Dương thanh toán và đưa cô ra ngoài thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Chị đứng đây đợi em, em sẽ trở lại nhanh thôi."
Nói xong cậu liền chạy đi để lại Trường Cửu một mình đứng trên con đường ấy. Bỗng cô có linh cảm có một người đang đến gần mình. Vẫn chưa kịp lên tiếng cô đã bị đánh bất tỉnh.
"Chị ơi em về....rồi.... Chị ơi...?"
Lát sau Dĩ Dương trở lại thì như chết đứng, Thiên Trường Cửu đột nhiên lại biến mất khiến cậu sợ hãi.
...
Không biết đã qua bao lâu, Trường Cửu cuối cùng cũng tỉnh lại. Sờ có một cảm giác mềm mại, có lẽ cô đang ngồi trên giường. Loay hoay không biết đây là đâu thì có một giọng nói quen thuộc vang lên. Giọng nói mà cả đời cô cũng chẳng thể quên.
"Em tỉnh rồi?"
Không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng có thể nhận ra. Cho dù có hoá thành tro thì Trường Cửu vẫn có thể nhận ra chàng trai cô đã từng yêu bằng cả sinh mạng.
"Không nói chuyện cũng được thôi, để tôi lấy nước cho em. À đúng rồi em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây."
Nói xong Hàn Tư Phong đóng cửa và rời đi. Nếu đoán không lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838212/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.