Trong ngôi nhà hoang bằng gỗ mục nát ấy, ở góc phòng có hình bóng một cô gái thân hình tàn tạ đang run rẩy ôm lấy đầu gối. Chiếc đầm trắng tinh khôi thì bị xé rách một cách nham nhở và có nhiều đốm đỏ. Cổ tay thì như đang đeo cặp vòng tay đỏ thẳm màu máu. Tay, chân, cơ thể đầy rẫy những vết roi, vết bầm, vài chổ còn chảy máu không ngừng. Đầu tóc cô rối tung lên và gương mặt thì bầm tím đến đáng thương. Băng vải trên đôi mắt ấy thì đã nhuộm một màu đỏ tươi.
Vừa nhìn thấy cô, Hàn Tư Phong liền lao đến ôm chầm lấy Thiên Trường Cửu, nhưng cô như một kẻ điên liều mạng vùng vẫy.
"Thả ra! Đừng động vào tôi!"
"Thiên Trường Cửu! Tôi biết em nghe thấy tiếng tôi, nghe cho kĩ đi tôi là Hàn Tư Phong đây!"
"Đừng động vào tôi! Làm ơn đi đừng động vào tôi... "
Nhìn Thiên Trường Cửu vùng vẫy, hai tay áp lên tai, cúi mặt mà run rẩy. Nam Phong đi đến lấy tay Tư Phong ra và khẽ lên tiếng.
"Nhóc con...? Em nghe thấy tiếng anh không? Em an toàn rồi..."
"Đừng động vào...Nam Phong? Nếu thật sự là anh thì càng không nên động vào... Em bẩn lắm..."
Nam Phong xót xa vươn tay lên nhẹ nhàng chạm lên má nhưng Thiên Trường Cửu liền đẩy anh ra và thu mình lại. Hàn Tư Phong cởi áo khoác khoác lên người cô, mỗi một lần động chạm đều khiến cô giật mình và run rẩy.
"Trường Cửu, tôi đưa em đến bệnh viện..."
"Không...tôi không đi đâu hết...đừng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838200/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.