"Lần đó mày bước vào có ngửi thấy mùi gì hay thấy gì tương tự t.inh d.ịch không?"
Nam Phong bất ngờ nhớ lại khi đó, khoảnh khắc khi vừa mở toan cửa, khoảnh khắc khi nhìn thấy căn phòng và khi thấy cô. Quả thật anh thật sự không thể nhìn thấy hay ngửi thấy những gì tương tự vậy. Thứ duy nhất anh thấy chỉ có bụi bẩn bám đầy phòng, những mảnh vải từ quần áo nằm rải rác, những vết máu chưa khô ở khắp nơi. Nhưng để xác định xem suy nghĩ của họ có đúng hay không thì vẫn phải hỏi thử. Nam Phong lấy điện thoại và gọi cho Lạc Dĩ Dương.
"Dĩ Dương, em còn giữ đám đó không?"
"Vâng, sao vậy?"
"Em tra hỏi thử xem ngày hôm đó rốt cuộc bọn chúng đã làm hay chưa. Bạch Lộc và Nhất Hàn thấy lạ vì đến tận bây giờ nhóc con vẫn chưa có dấu hiệu ốm nghén"
"Ok, một tiếng sau em sẽ gọi lại"
Nam Phong trầm ngâm nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường bệnh. Nếu thật sự không có gì xảy ra tại sao cô lại hoảng sợ như vậy? Rốt cuộc hôm đó đã có chuyện gì xảy ra khiến Thiên Trường Cửu thấy mình dơ bẩn. Cô gái ấy ngày ngày đều không ngừng lấy tay chà xát cơ thể, lấy móng tay tự cào bản thân đến chảy máu không biết bao nhiêu lần. Cô cứ tự thu mình lại trong thế giới của riêng mình, sợ hãi việc phải đối mặt với thế giới.
...
"Ở đâu mà tối vậy? Khoan đã! Tại sao tay chân mình lại bị xích chặt vào tường thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838195/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.