"Thiên Trường Cửu! Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi! Tốt nhất cô nên giải thích tại sao..."
Nhất Hàn vừa thấy cô mở mắt liền tức điên mà quát lớn, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó nên lại im lặng. Nhìn vẻ mặt vô hồn ấy của Trường Cửu trong đầu anh lại nảy lên vô vàng suy nghĩ. Cô gái này đúng là giỏi thật, diễn kịch giỏi đến nổi một bác sĩ tâm lý như Nhất Hàn cũng chẳng thể nhìn ra.
Trong cô cứ vô cảm như một xác chết nên Nam Phong đã kêu mọi người ra ngoài trừ Nhất Hàn.
"Sau tất cả những gì mà Nhất Hàn làm cho em, em cũng sẽ tin tưởng cậu ta như anh đúng không? Dù sao cậu ta cũng là bác sĩ tâm lý. Nếu em không muốn thì anh cũng có thể nói anh ta ra ngoài"
Nhìn cô cứ mãi im lặng như vậy Nhất Hàn cũng thở dài và nhỏ giọng.
"Cô cảm thấy như thế nào? Ổn không?"
Thiên Trường Cửu vẫn ngồi yên bất động, gương mặt cúi gằm, đôi mắt mơ hồ nhìn bàn tay đầy vải băng. Cứ im lặng một lúc sau đó cô khẽ lắc đầu. Cô không biết có nên nói hay không, Trường Cửu sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được. Nhưng có cảm giác như nếu cô không nói, họ thật sự sẽ mãi ở trong căn phòng này mà đợi cô. Thiên Trường Cửu bắt đầu phát ra âm thanh khe khẽ.
"Khó chịu lắm...Tim tôi đau lắm, như bị ai đó dùng dao cứa vào vậy. Tôi khó thở nữa."
Băng vải trên tay cô bắt đầu ướt đẫm, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838173/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.