"Trường Cửu dạo này con thế nào rồi, sao lại bị thương khắp người thế kia?"
"Con chỉ bị té xe thôi, mọi người yên tâm con không bị gì nặng hết, chỉ trầy xước nhẹ"
"Con đó, dù sao cũng là con gái, cẩn thận chút vẫn hơn. Cứ leo trèo rồi lại phóng xe như vậy, làm gì có cô gái nào như con"
Thiên Trường Cửu cười nói một cách tinh nghịch, cô đưa mắt nhìn mọi người rồi lại nhìn xung quanh. Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà nơi đây vẫn không thay đổi gì nhiều. Các bức tường nứt nẻ ấy bây giờ đã được sơn lại. Mái nhà dột cũ nát khi xưa giờ đây cũng được sửa chữa. Cô nhi viện ấy vẫn như xưa, chỉ thay đổi vài chi tiết nhỏ nhặt để đám trẻ có một căn nhà hoàn chỉnh. Cô lại quay mặt nhìn ra sân, phía Nam Phong và Dĩ Dương chơi đùa cùng đám trẻ.
"Họ thường đến đây ạ?"
"Thỉnh thoảng thôi, nhưng khổ nỗi chúng chỉ đến đưa đồ và rời đi ngay. Cả cái cô nhi viện này đều do hai thằng nhóc ấy sửa chữa đó. Chúng muốn sửa nhiều hơn nữa nhưng viện trưởng đã từ chối. Bà ấy nói muốn những đứa trẻ trưởng thành khi quay lại vẫn nhận ra ngôi nhà của mình"
Nhà sao? Thiên Trường Cửu ngẩn người trước câu nói của các sơ. Mẹ Liên cầm lấy đôi tay cô và vỗ vỗ.
"Cả con cũng vậy, mẹ biết là thế giới này rất phức tạp nhưng con nên nhớ rằng nơi đây mãi là nhà của con. Mệt quá thì về nhà, mẹ nấu cơm cho mà ăn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838162/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.