"Em.. Em.. Em.."
"Nghĩ kỹ rồi hẳn nói tiếp." Mộ Khanh thấp giọng lẩm bẩm, giơ tay lên chỉ vào đầu anh nói: "Diệp Tử Minh bị bệnh tâm thần, đầu óc anh ta có vấn đề, cho dù anh ta có giết em hay là tra tấn em, chặt em thành từng khúc một, thì anh ta cũng không bị kết tội đâu em biết không? Hôm nay anh ta chạy ra từ phòng bệnh chỉ là một sự cố nhỏ thôi, nếu như anh ta lại có cơ hội thoát ra nữa thì anh cũng bó tay đấy."
Giọng của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, nhưng khi lọt vào tai của Tần San thì lại như một chất độc vậy.
Cả người Tần San đều cảm thấy lạnh, lạnh buốt, lạnh đến mức đông cứng cả linh hồn của cô.
Cô muốn chạy, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô là người tàn phế bị liệt nửa người, cô có thể đi đâu chứ?
"Em, anh Khanh.. Em vô tội.. Tất cả những chuyện này thật sự không có liên quan gì đến em, là Sở Linh Ngọc đến tìm em, em chỉ làm theo chỉ dẫn của bà ta thôi.."
"Suỵt." Mộ Khanh ấn đầu ngón tay mảnh khảnh lên môi cô, thấp giọng nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ cho thật kỹ, thời gian vẫn còn rất dài, trước khi em nghĩ kỹ thì lúc nào Diệp Tử Minh cũng có thể đến tìm em."
Tần San hét lên: "Tôi muốn rời khỏi đây!"
"Em không thể."
"Tôi muốn rời khỏi đây!" Tần San gầm lên đau đớn: "Anh đang giam cầm người khác một cách bất hợp pháp, tôi sẽ kiện anh! Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3436940/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.