Mộ Khanh từng tặng cho Nhiếp Hoan một chiếc nhẫn, trong đó có gắn một con chip định vị thu nhỏ do Tập đoàn Thịnh Vượng nghiên cứu ra, trợ lý Điền cũng có quyền truy cập vào.
"Ừm." Mộ Khanh dừng lại một lúc, vừa mệt mỏi vừa tức giận nói "Tìm thấy cô ấy rồi thì đưa cô ấy ra nước ngoài đi, đem nhẫn của cô ấy về đây, không cần phải nói cho tôi biết là đã đưa cô ấy đi đâu đâu, cứ trực tiếp đưa đi, đưa đi thật xa, tốt nhất là đưa đến nơi mà không bao giờ trở lại được nữa ấy."
Trợ lý riêng âm thầm kêu khổ, mỗi lần Mộ tiên sinh và Nhiếp tiểu thư giận nhau, thì người chịu khổ luôn là đám trợ lý bọn họ.
"Vâng! Mộ tiên sinh!"
* * *
Trời đã gần sáng rồi, Mộ Khanh chỉ mới ngủ được ba tiếng đã dậy thay bộ vest như thường lệ, lái xe đến trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Vượng.
Anh đã tắm rửa chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, từ kiểu tóc đến quần áo, giày dép, ống tay và thậm chí ngay cả nước hoa, mọi thứ đều vô cùng tinh tế và thanh lịch, làm cho vẻ đẹp trai và sự quyến rũ của anh phát huy hết mức có thể.
Khi thư ký nhìn thấy Mộ Khanh như vậy cũng không nhịn được mà nghĩ người đàn ông hoàn hảo như thần này, người đàn ông tỉ mỉ như một cỗ máy này, người đàn ông lạnh lùng như tảng băng này..
Trên đời này có việc gì có thể khiến anh ta hoảng hốt nhỉ?
Mười giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3400340/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.