Hơi thở lạnh thấu xương tràn ngập khoang mũi của Nhiếp Hoan, mỗi hơi thở đều như dao cắt vào cổ họng của cô, đau nhói, nhưng cô không bận tâm, bởi vì đau có nghĩa là cô vẫn còn sống.
Sau khi bị đánh đập hành hạ, cô vẫn còn sống một cách ngoan cường..
"Cọc cọc cọc.."
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, Nhiếp Hoan theo bản năng run rẩy, cô khó khăn bò về phía trước, giấu mình trong một góc tối lạnh lẽo.
Nhưng đây là một tòa nhà mục nát, cô ở nơi cao, xung quanh thậm chí không có một bức tường chứ đừng nói đến nơi ẩn nấp, hai chân cô bị gãy từ lâu, mỗi lần cử động đều đau thấu tim, khiến cô trông đáng thương và buồn cười.
Người đến ngay lập tức tìm thấy cô, túm tóc cô và kéo ra, từng đòn đánh rơi vào người cô một cách dữ dội.
"Phế vật phế vật! Chẳng phải cô là người phụ nữ Mộ Khanh yêu nhất sao! Tại sao hắn ngay cả điện thoại của cô cũng không nghe? Hả? Tại sao!"
"Nhiếp Hoan! Cô trả lời tôi, tại sao!"
* * *
Đây là ngày thứ ba Nhiếp Hoan bị bắt cóc, và thật nực cười khi kẻ bắt cóc cô là bạn thân cũ của cô.
Hắn từng là một chàng công tử phong lưu tuấn tú ôn nhu như ngọc nhưng giờ đây chỉ còn là một con sâu đáng thương vô gia cư như cô.
Diệp Tử Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm máu của Nhiếp Hoan, đột nhiên tỉnh táo lại, kinh hãi kêu lên: "A Hoan, A Hoan..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3400338/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.