Trời âm u, ngày 7 tháng 6 năm 1998.
Tử Dạ, nhìn thấy chữ như thấy mặt.
Hôm nay em đem anh chôn cất ở nơi xa trời tuyết, tự tay em đưa anh vào trong quan tài, nhìn bộ dạng anh ngủ, em thật sự rất buồn, nhưng em khóc không được.
Tự dưng em thấy chán ghét bản thân mình, muốn khóc vì anh cũng không được.
Trời nắng, ngày 5 tháng 6 năm 2000
Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.
Hôm nay là ngày giỗ của anh, đã hai năm từ ngày anh rời xa em, em rất nhớ anh, đã lâu rồi em không mơ thấy anh, buổi trưa hôm nay em mệt quá ngủ quên, thế mà lại mơ thấy anh.
Anh vẫn như trước kia, mặc tây trang, thật sự gầy, cười lên rất đẹp, em muốn gặp lại anh.
Trời u ám, ngày 14 tháng 4 năm 2003.
Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.
Anh ở bên kia có khỏe không? Em rất nhớ anh, em sống rất tốt, chỉ là không có anh ở bên cạnh.
Căn hộ của anh em vẫn giữ, em mua đứt luôn quyền sỡ hữu căn hộ, căn hộ của anh, sẽ không có người khác vào, ít nhất em có thể để lại một thứ gì đó tưởng niệm anh.
Trời mưa, ngày 2 tháng 11 năm 2007.
Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.
Tử Dạ, em uống say, nhiều năm trôi qua, em cứ say rượu lại say rượu, trước kia đều có anh nấu canh giải rượu, ôn nhu lại nghiêm túc nói em không thể uống nhiều như vậy, nhưng hiện tại khi tỉnh lại chỉ có một mình em.
Tử Dạ, em nhớ anh vô cùng.
Trời u ám,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-chet/1084056/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.