Tất nhiên Sầm Tinh sẽ không chấp nhận lời đề nghị của cậu ta.
Câu hỏi mà Hoắc Hành Chi cho là đơn giản, Sầm Tinh chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Lúc nghe cậu ta giảng bài, tư duy thường không theo kịp. Nền tảng của Sầm Tinh kém, phản ứng chậm, chỉ khi bóp nát từng chữ từng dấu câu ra, cậu mới có thể dần dần tiêu hóa được.
Thi thoảng Hoắc Hành Chi giảng bài cho cậu, hiệu quả cũng khá ổn, nhưng để mà dạy lại cho cậu từ đầu, thì Sầm Tinh hoàn toàn không nghe hiểu.
Hơn nữa cậu ta còn thích nói mấy câu như "Dễ mà", "Nhìn vào là biết", "Cái này mà cũng không biết à", khiến người ta rất khó chịu. Sau khi chọc cho Sầm Tinh òa khóc, cuối cùng cậu ta mới thấy sợ, bắt đầu tem tém lại.
Nửa tháng đổ lại đây Ngu Duy Sanh thường hay về nhà sớm, lần nào về cũng mang theo ít trà chiều.
Sầm Tinh rất thích chiếc bánh dâu tây hôm trước, Ngu Duy Sanh bèn mặc định cậu thích những thứ này, thường xuyên mua chút bánh ngọt nước ngọt cho cậu.
Đúng là Sầm Tinh thích lắm, trong lòng rất vui nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng. So với cậu thì cái người được hưởng lợi ké như Hoắc Hành Chi lại có phản ứng mạnh hơn nhiều, luôn hết lời khen ngợi.
Cậu ta có một sự sùng bái khó hiểu với Ngu Duy Sanh, bảo rằng Ngu Duy Sanh trưởng thành chín chắn, tuổi trẻ tài cao, trí tuệ hơn người, hoàn toàn coi Ngu Duy Sanh là thần tượng, mục tiêu phấn đấu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cuoi-em-di-ma/3511940/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.