Đi thi thì hỏng bét, lại còn bị bắt gian lận đưa tới trước mặt Ngu Duy Sanh, sau đó vì áy náy trong lòng, không vượt qua được rào cản tâm lý nên đã khai tuốt tuồn tuột hành động gian lận ra. Khóc lóc đến là thảm thiết, còn mơ mơ màng màng ngốn hết nửa cái bánh ngọt.
Sầm Tinh biết mình đã làm mọi thứ rối tung lên.
Nhưng khi cậu cẩn thận viết xong bức thư kia, rồi tự tay đưa cho Ngu Duy Sanh, thì lại cảm thấy hình như những thất bại đã qua cũng không có gì to tát.
Dù có bị điểm liệt thì cũng không thể ngăn cậu tiếp tục cố gắng kể từ giờ phút này.
Ngu Duy Sanh đối xử với cậu dịu dàng, săn sóc và tốt bụng đến thế. Cậu càng nhìn anh thì càng thấy thích anh thêm. Những yêu thích đó, đều trở thành động lực của cậu. Cậu có thể vì nó mà bỏ ra thật nhiều. Tỉ như thời gian, sức lực, cũng như một vài nỗi buồn có thể đoán trước.
Cậu nghiêm túc tự vạch ra cho mình phương hướng hành động. Đầu tiên là không được khóc lóc suốt ngày nữa. Chỉ biết khóc thôi, chẳng ai yêu nổi cả, không theo đuổi được người ta. Không ai có thể bằng lòng yêu đương với một người lúc nào cũng mặt ủ mày chau. Cậu càng tích cực, càng tỏa sáng, thì khi Ngu Duy Sanh nghĩ đến cậu cũng sẽ thấy vui vẻ, chứ không phải đau đầu nhức óc.
Điều thứ hai đại khái là chăm chỉ học hành nhỉ. Điều thứ ba thì chưa biết, sẽ bắt đầu suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cuoi-em-di-ma/3486214/chuong-20.html