Ngu Duy Sanh cảm thấy có lẽ mình tới muộn mất rồi.
Bây giờ là 4 giờ chiều thứ 6, đáng lẽ vẫn chưa đến giờ cao điểm nhưng cao tốc đã tắc đường một cách bất thường.
Đèn giao thông vẫn sáng màu đỏ kéo dài từ một chốt nào đó, chắc là đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Người có hẹn với anh lúc này đang ở độ cao mười nghìn mét, điện thoại không gọi được. Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc rồi soạn một cái tin nhắn, báo cho người đó việc mình sẽ tới trễ, yêu cầu đối phương chờ mình ở lối ra gần đó đừng đi lung tung.
Vừa mới nhấn nút gửi chuông điện thoại đã vang lên.
"Anh, sao anh không ở công ty?"
Sau khi nhấn nút nghe, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ngu Văn Lạc em trai anh. Ngu Văn Lạc đang kỳ vỡ giọng, cứ khàn đặc khiến lỗ tai người khác khó chịu.
"Anh có việc phải đi trước." Ngu Duy Sanh thở dài ngồi bất động trong xe, "Em đến tìm anh sao không báo trước một tiếng?"
Ngu Văn Lạc lại cười bảo: "Em biết rồi, anh đang đi đón chị dâu em đúng không?"
Ngu Duy Sanh sửng sốt, cũng cười theo: "Chị dâu em ở đâu ra sao anh không biết thế? Nghe ai nói xàm đấy?"
"Cha bảo với em mà." Ngu Văn Lạc cười ra giọng khàn đến khó nghe, "Cha nói anh tính đi đón cái người... người ở nhà chú Sầm ấy, vậy chẳng phải là chị dâu của em à?"
"Em chỉ cao lên thôi chứ đầu óc thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cuoi-em-di-ma/2855248/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.