Điều chỉnh đồng hồ sinh học không phải chuyện đơn giản.
Lớp học hè không có giờ tự học buổi sáng cũng không có chào cờ, 8h30 mới chính thức vào lớp, không cần phải rời giường quá sớm. Nhưng đối với Sầm Tinh mà nói thì đây vẫn là vấn đề lớn.
Cậu sợ mình không tự dậy nổi, nên đặt báo thức lúc 7h30, reo tận 3 lần mà cậu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng là Ngu Duy Sanh vén chăn lôi cậu lên.
Trong mơ Sầm Tinh mơ màng nghe thấy tiếng nhạc ting ting tang tang và tiếng gõ cửa chợt gần chợt xa, cuộn người lại trùm chăn kín đầu, Ngu Duy Sanh đứng ngoài cửa nửa ngày trời không thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên có hơi lo lắng có phải bạn nhỏ không thích học tập tâm trạng buồn bã nửa đêm bỏ nhà ra đi rồi không.
Đến khi đẩy cửa vào thấy một quả núi nhỏ nhô lên trên giường mới thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, chuông báo thức trên điện thoại của Sầm Tinh reo lên lần thứ tư. Quả núi nhỏ chỉ hơi nhúc nhích, rất nhanh đã không còn tiếng động nào, mặc cho bài hát sôi nổi vang vọng trên không trung.
Đây chắc chắn là triệu chứng bám giường nghiêm trọng nhất mà Ngu Duy Sanh từng được thấy.
Sầm Tinh bị xốc chăn lên mê mang đờ đẫn hồi lâu mới tỉnh táo lại. Đến khi cậu ngửa đầu nhìn rõ người đứng bên giường mình là ai mới hoảng sợ kéo chăn lại trùm lên người mình.
Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười. Lúc ngủ Sầm Tinh mặc một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cuoi-em-di-ma/2855227/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.