Tiền Hằng ăn vạ trong căn phòng bên cạnh được ba ngày, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nói dối rằng biệt thự vẫn còn cúp điện cúp nước, Thành Dao cũng không mập mờ nữa, lần này cô trực tiếp hoàn trả tiền thuê nhà tháng sau cho phía bên kia, coi như đền bù tiền vi phạm hợp đồng với phía bên kia, rồi báo cho Tiền Hằng lựa ngày dọn đồ đi. Chỉ cần Tiền Hằng còn ở đây, thì cô không thể bình tĩnh suy nghĩ được, mà cô thì cần không gian để suy nghĩ về tương lai.
Lần này Tiền Hằng không mặt dày mày dạn đòi ở lại nữa, giữa Quân Hằng và Kim Chuyên có đoạn khoảng cách, nhưng Tiền Hằng vẫn thường xuyên xuất hiện ở quán cà phê tầng dưới của Kim Chuyên, gần đây anh đã yên tĩnh hơn. Chưa được mấy ngày, không biết Tiền Hằng bận làm gì, mà thậm chí đến quán cà phê ở tầng dưới, cũng không gặp anh.
Nhìn xem, đó mới là đàn ông, bản thân “thật lòng thật dạ bộc bạch” mới mấy ngày, mà người đã chạy mất dạng! Thành Dao tức giận nghĩ, cũng may là chưa đồng ý! Cái tên Tiền Hằng này, có lẽ là do đặt tên thiếu bền lòng [1]. cho nên một chút bền lòng cũng không có!
[1] Chữ Hằng () trong tên của Tiền Hằng có nghĩa là bền lòng, bền chí, vĩnh hằng.
Cũng may là hai ngày này Thành Dao đang chuẩn bị cho mấy vụ kiện ra tòa, nên cô tập trung vào công việc, cố gắng không nghĩ đến chuyện của Tiền Hằng. Huống chi còn có một chuyện khác làm cho Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cung-co-ngay-nay/3371842/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.