Chương trước
Chương sau
“Tiền Hằng, thứ bảy này là sinh nhật hai mươi tám tuổi của cậu!” Sáng sớm Ngô Quân đã ngồi trong văn phòng của anh, bắt chéo hai chân, vẻ mặt suy ngẫm cười, “Đàn ông ấy, hai mươi tám tuổi là một cái hố. Sau hai mươi tám tuổi, các chỉ tiêu sinh lý và tâm lý, đều đi xuống. Trước kia có thể một đêm ba lần, thì sau này một đêm có thể có một lần cũng đã không tệ rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Thành Dao theo thường lệ ngủ tới khi đồng hồ báo thức kêu mới dậy.

Sau khi trời trở lạnh cô khởi động có hơi khó khăn, vì vậy lúc đứng trong phòng khách, thấy Tiền Hằng đang ngồi trên ghế salon, nên nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Thành Dao vô thức nhìn điện thoại, tám giờ một phút, không sai mà.

Ngày thường nếu thức dậy vào thời gian này, thì Tiền Hằng tuyệt đối không thể còn ở nhà, có lẽ đã sớm đến công ty rồi, nhưng tại sao hôm nay vẫn còn chưa đi?

Thành Dao ôm một bụng thắc mắc rửa mặt xong, sau đó cầm bữa ăn sáng đã chuẩn bị từ tối hôm qua lên, thì người vừa nãy còn ngồi lù lù bất động cuối cùng cũng đứng lên.

Nét mặt của anh rất hờ hững, lời ít ý nhiều: “Đi thôi.”

Thành Dao: ???

Tiền Hằng liếc cô: “Động tác nhanh lên một chút, còn ngớ ra làm gì? Không muốn quá giang xe sao?”

Thành Dao kịp phản ứng lại, hớn hở vui mừng nói: “Muốn! Muốn! Cám ơn sếp!”

Bộ dáng có lý chẳng sợ của Tiền Hằng, có lý chẳng sợ đến mức Thành Dao cảm thấy anh làm gì nói gì cũng đều hợp tình hợp lý không cần bàn cãi, trong lúc nhất thời cũng quên mất suy xét tại sao hôm nay vị sếp tôn quý của cô lại chờ cô quá giang xe?

*****

Lúc lái xe đến giao lộ cách văn phòng Quân Hằng không xa, Thành Dao chủ động thức thời nói: “Sếp, dừng lại, tôi xuống ở đây là được!”

Tiền Hằng ngẩn người, ngay sau đó mất tự nhiên nói: “Cũng không nhất định phải xuống, dù sao hôm nay bên ngoài nhiều sương mù, cũng không thấy rõ.”

“Như vậy sao được!” Thành Dao dẫn dắt từng bước cho Tiền Hằng, “Sếp, rất nhiều chuyện chính là dù cẩn thận đến mấy thì cũng có sai sót dẫn đến thất bại trong gang tấc, không phải anh đã dạy tôi sao? Chi tiết nhỏ nhất cũng không thể lơ là. Ngàn vạn lần đừng cảm thấy hôm nay nhiều sương mù mà không ai nhìn thấy tôi bước từ trên xe anh xuống, ngộ nhỡ truyền đi phiên bản gì đó, để cho mọi người hiểu lầm thì thật sự là không tốt.”

“…”

Thành Dao không đợi Tiền Hằng phản ứng, ngay tại giao lộ vội vàng mở cửa xe, nói cám ơn với Tiền Hằng xong thì nhanh chóng xuống xe.

Toàn bộ quá trình Thành Dao làm như nước chảy mây trôi, Tiền Hằng còn chưa kịp ngăn lại, thì đã thấy cô giống như một con thỏ nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe mình thật nhanh.



Dù sao vẫn cảm thấy có một chút khó chịu.

*****

Loại khó chịu này của Tiền Hằng sau khi đến Quân Hằng thì đạt đỉnh điểm.

“Tiền Hằng, thứ bảy này là sinh nhật hai mươi tám tuổi của cậu!” Sáng sớm Ngô Quân đã ngồi trong văn phòng của anh, bắt chéo hai chân, vẻ mặt suy ngẫm cười, “Đàn ông ấy, hai mươi tám tuổi là một cái hố. Sau hai mươi tám tuổi, các chỉ tiêu sinh lý và tâm lý, đều đi xuống. Trước kia có thể một đêm ba lần, thì sau này một đêm có thể có một lần cũng đã không tệ rồi.”

Ngô Quân nhìn Tiền Hằng chằm chằm, bộ dạng rất gợi đòn: “Cho nên, hai mươi tám tuổi, là sự điên cuồng cuối cùng của thời thanh xuân cuối cùng của đàn ông, tôi làm bạn cậu nhiều năm như vậy, không thể để cho cậu cứ lãng phí thời thanh xuân cuối cùng của cậu như vậy, lại trải qua ngày sinh nhật tăng ca.”

Tiền Hằng cũng không ngẩng đầu: “Không cần, trải qua cùng cậu mới là lãng phí thời thanh xuân của tôi.”

Ngô Quân không hề bị đả kích, anh ấy hắng giọng, ánh mắt có chết cũng không sợ hãi nhìn Tiền Hằng, tuyên bố thẳng ——

“Tôi đã quyết định rồi, thứ bảy tuần này, ở trong biệt thự của cậu, mời tất cả đồng nghiệp trong Quân Hằng, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt cho cậu. Mặc dù ngay cả người yêu cậu cũng chưa có, nhưng cậu có thể ở trong tình yêu thương của đồng nghiệp, gạt nước mắt mà tạm biệt tuổi hai mươi tám trẻ trung khỏe mạnh, bước vào tuổi trung niên sớm, bước về phía tuổi ba mươi, cũng không đến nổi quá cô độc.”

“Tôi phản đối hoạt động này.” Tiền Hằng mặt không chút biểu cảm nói, “Mọi người đều là luật sư, đều rất bận rộn, vào thứ bảy mọi người cũng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, không nên miễn cưỡng bọn họ tới tham dự tiệc sinh nhật gì.”

“Không miễn cưỡng!” Ngô Quân kích động nói, “Buổi sáng tôi đã gửi email nhóm thông báo về buổi tiệc sinh nhật này rồi, mọi người đều phản ứng vô cùng sôi nổi!”

“…”

Tiền Hằng dừng một chút, rồi giống như lơ đãng nói: “Ồ, có ai đăng ký?”

“Vương Lộ, Lý Minh Lỗi, Trần Thành, còn có tất cả đồng nghiệp phòng hành chính, đồng nghiệp phòng tài vụ…”

“Còn gì nữa không?”

“À, còn có Bao Duệ, Đàm Dĩnh, Trương Sắc…”

Tiền Hằng tự nhiên hỏi tiếp: “Không có ai khác?”

“À à, có, còn có Thành Dao.” Ngô Quân liếc nhìn điện thoại, “Cô ấy cũng vừa mới trả lời đăng ký.”

À.

“Cậu xem, nhiều người đều đã đăng ký như vậy, cậu thật sự muốn khăng khăng làm theo ý mình hủy bỏ buổi tiệc sinh nhật này sao?” Mặc dù Ngô Quân ra chiêu tiền trảm hậu tấu [1], nhưng trong lòng cũng không có gì chắc chắn, Tiền Hằng này, có quỷ mới quan tâm cảm nhận của người khác, cho dù toàn vũ trụ đều đăng ký tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta, thì nếu như cậu ta không tự nguyện, thì toàn vũ trụ đều cút xéo.

[1] Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏): hành động trước, báo cáo sau.

Kết quả có thể dễ dàng nhận thấy tâm trạng của Tiền Hằng hôm nay cũng không tệ lắm.

Mặc dù ngay cả ánh mắt anh cũng không cho Ngô Quân giống như trước đây, sắc mặt cũng như cũ, thế nhưng trong giọng nói không hề bình trắc đó, Ngô Quân nghe rõ được sự vui mừng.

“À, được rồi, nếu như nhiều đồng nghiệp muốn đi như vậy, thì tôi cũng không phải là không thể miễn cưỡng tổ chức sinh nhật.”

*****

Hôm nay Thành Dao đến công ty, liền bị Bao Duệ và Đàm Dĩnh vây lại, hai người tỏ ra hơi lo lắng bất an.

Bao Duệ ôm ngực, mặt đầy vẻ gượng ép: “Tôi thật sự lo lắng.”

Đàm Dĩnh xoa trán, mặt đầy vẻ rầu rĩ: “Tôi cũng rất lo lắng.”

Thành Dao: ???

Bao Duệ lắc lắc đầu: “Tối hôm qua tôi cũng không ngủ ngon, tôi cứ luôn suy nghĩ, tại sao Tiền par lại đột nhiên đi phát trực tiếp, có phải anh ấy cảm thấy dựa vào kiến thức chuyên môn mà kiếm tiền quá khổ quá mệt mỏi, hơn nữa còn không được mọi người tung hô. Mà sử dụng phát trực tiếp, bán khuôn mặt, một đêm kiếm được nhiều lễ vật, có thể hơn mấy chục ngàn đấy.”

Đàm Dĩnh cũng gạt nước mắt nói: “Tiền par của chúng ta sẽ không bỏ rơi chúng ta, xuất đạo C vị [2] chứ?”

[2] Xuất đạo C vị (C 位出道): trở thành một nghệ sĩ/ thành viên đứng vị trí giữa trong nhóm, được ống kính quay đến nhiều hơn, và dễ được mọi người nhớ đến hơn. Đó là linh hồn của cả nhóm. Mọi người có thể thấy những người xuất đạo C vị như Thái Từ Khôn trong nhóm Nine Percent (từ chương trình Idol Producer) hay Kang Daniel trong nhóm Wanna One ( từ chương trình Produce 101).

Bao Duệ: “Nếu như Tiền par mà xuất đạo C vị, không biết có thể cho tôi chữ ký của nhóm 18Girls tôi thích hay không.”

Đàm Dĩnh: “Nếu như Tiền par mà xuất đạo C vị, thì tôi sẽ từ chức đi theo anh ấy dấn thân, như vậy thì không chừng hai năm sau là tôi có thể quy tắc ngầm với tiểu thịt tươi rồi.”

“…”

Thành Dao thật sự bị hai người kẻ xướng người họa làm cho dở khóc dở cười.

Cuối cùng là Bao Duệ nói trước: “Đúng rồi, thứ bảy tuần này có tiệc sinh nhật của Tiền par, mọi người đều đã chuẩn bị xong tặng quà gì chưa?”

Thành Dao mặt đầy mờ mịt: “Tiệc sinh nhật???”

Đàm Dĩnh gật đầu: “Đọc email đi. Ngô par tổ chức, tổ chức trong biệt thự lớn của Tiền par. Tuần trước, Hội Luật pháp đã thông báo cho chúng ta phải nộp lên một số tài liệu và hình ảnh về các hoạt động đảng viên của luật sư trong Quân Hằng, Ngô par nói lần này xem như là một hoạt động đảng viên của Quân Hằng, chủ đề là giải phóng tư tưởng.”

Bao Duệ cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, đêm hôm đó nhất định phải giải phóng, giải phóng thật tốt.”

Thành Dao thật sự không nhịn được mà kêu gào trong lòng, Bao Duệ! Cái tư tưởng này của anh ấy, cô thấy chưa giải phóng, đã rất nguy hiểm rồi!

Chỉ là người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Sau khi Thành Dao trả lời email xác nhận sẽ tham gia tiệc sinh nhật, liền bắt đầu khổ não về việc tặng quà gì cho Tiền Hằng.

Về tình về lý, cô cảm thấy, cô cũng nên tặng quà cao cấp hơn một chút.

Cho đến nay, Thành Dao đối với Tiền Hằng, là tràn đầy cảm kích, anh là một người sếp vô cùng tốt, một người thầy vô cùng giỏi.

Nhưng ngoại trừ điều này ra, thì nội tâm của Thành Dao cũng muốn có thể tặng đồ gì đó tốt cho Tiền Hằng. Thành Dao không hề có gánh nặng mà nghĩ, dù sao giữa hai người còn có tình nghĩa bạn sống cùng nhà, loại tâm tình này của cô là rất bình thường.

Lúc nghỉ trưa, cô không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tần Thấm.

“Ừm, sắp đến sinh nhật của sếp tớ, tớ định tặng cho anh ấy một món quà, cậu cảm thấy tặng gì thì tốt?”

Bởi vì Tần Thấm làm nghề liên quan tới Marketing quan hệ công chúng, vì vậy rất hiểu rõ về xa xỉ phẩm, chỉ là khi nghe Thành Dao nói xong, cô ấy lại vô cùng bất ngờ: “Cậu tặng quà cho người sếp có độc đó?”

“Ừ!”

“Cũng đúng, phải lấy lòng sếp nhiều hơn.” Tần Thấm suy nghĩ, “Bên tớ có một phần hộp quà khách hàng [3] rất thích hợp với cậu.”

[3] Khách hàng ở đây là client, nghĩa đơn thuần là khách hàng, mà ở đây chính là khách hàng của các công ty Agency. Các công ty Client sẽ thuê các công ty Agency thực hiện các dịch vụ Marketing cho mình, đưa ra yêu cầu, tiêu chuẩn đánh giá chất lượng dịch vụ và kiểm soát tiến độ công việc của Agency. Hiện nay, các Client lớn có mặt tại Việt Nam là Uniliver, P&G, Coca Cola, Pepsico,

“Khách hàng của tớ vừa làm xa xỉ phẩm nhãn hiệu lâu đời vừa làm xa xỉ phẩm đặt làm, gần đây không phải sắp đến ngày lễ giáng sinh sao? Bọn họ đẩy ra hai phần hộp quà, một phần là hộp quà A nhắm vào các cặp đôi; còn có một phần là hộp quà B nhắm vào các bậc trên, cấp trên dưới của công ty.” Vừa nói đến chuyện làm ăn, giọng nói của Tần Thấm liền vô cùng lão luyện, “Tớ đã xem qua hàng mẫu, rất tốt, trước mắt thì hoàn toàn không có hộp quà tặng nào trên thị trường có cùng chất lượng có thể so sánh được, rất cao cấp, cậu có muốn tớ lấy một phần hộp quà B bên tớ cho cậu hay không, tớ sẽ nói với khách hàng của tớ lấy giá nội bộ cho cậu.”

“Trong hộp quà B có thứ gì?”

“Đồ ở bên trong chính là điểm mánh khóe quảng cáo, đồ bên trong mỗi một hộp quà giống như đồ chơi trứng [4] vậy, đều không giống nhau, cậu chọn hộp quà đưa cho đàn ông, thì trong đó có thể là khăn quàng bản giới hạn, cà vạt, rượu đỏ, nước hoa đàn ông, đĩa nhựa vinyl [5] cũ, thậm chí là những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng, v.v., thông thường còn có một quả trứng phục sinh nhỏ đẹp, rất có ý nghĩa, cũng bởi vì vậy, mà mỗi một hộp quà đều là độc nhất vô nhị, rất sáng tạo.”

[4] Những quả trứng/ viên nang bên trong có chứa những món đồ chơi bất kỳ, độc đáo từ chiếc máy Gachapon – chiếc máy bán đồ chơi trong vỏ nhộng mà bạn phải bỏ đồng xu vào để “quay thưởng”.

[5] Đĩa nhựa vinyl:

Mắt Thành Dao sáng rực lên! Nghe khá có phong cách, giống như thứ Tiền Hằng sẽ thích!

“Được! Tớ muốn đặt một phần quà này, nhưng mà thứ bảy này tớ cần đến, giao hàng kịp cho tớ không?”

Tần Thấm suy nghĩ: “Chắc không có vấn đề, tớ sẽ gửi thông tin liên hệ của người phụ trách phía bên kia cho cậu, sẽ giúp cậu chào hỏi, tự cậu liên hệ với anh ấy là được.”

Thành Dao vội vàng gọi cho người liên hệ phía bên kia.

Đối phương rất dễ chịu: “Chị gái nhỏ muốn tặng cho nữ hay nam?”

“Nam! Hộp quà B!”

“Muốn in chữ gì lên tấm thiếp nhỏ không?”

“Muốn muốn! In cho tôi ‘Chúc sếp phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn’.” Thành Dao suy nghĩ một chút, lại nhăn nhó nói thêm một câu, “Viết thêm ‘Dẫn dắt tôi phát tài dẫn dắt tôi bay’ đi.”

Bản thân bỏ ra một số tiền lớn chuẩn bị quà tặng, vừa nịnh hót, vừa phải ám chỉ với Tiền Hằng một chút tư tâm của bản thân.

Mặc dù nhờ có mối quan hệ của Tần Thấm, mà giá sau cùng là tính theo giá thành, nhưng bởi vì đẳng cấp của quà tặng này, đã tốn của Thành Dao hơn hai ngàn nhân dân tệ.

Nhưng mà chuẩn bị quà tặng cho Tiền Hằng xong, Thành Dao vẫn rất vui vẻ.

Ngược lại là người liên hệ của phía bên kia có oán trách mấy câu, cũng sắp đến cuối năm rồi, đều không dễ dàng gì, đối phương phàn nàn rằng người đặt mua phần hộp quà quá nhiều, nhà máy bố trí chuyển hàng cũng không kịp, đơn đặt hàng dồn thành đống, người phụ trách chuyển hàng của nhà máy cũng không làm cho người ta bớt lo, thỉnh thoảng còn gửi nhầm hàng dẫn tới khiếu nại cãi nhau. Thành Dao an ủi mấy câu, nghìn ân vạn tạ rồi mới cúp điện thoại.

Ngoại trừ phần quà tặng này, cô suy nghĩ một chút, quyết định tự mình bắt tay vào làm cho Tiền Hằng một cái bánh gato, mặc dù không quá đáng tiền, mùi vị cũng chưa chắc ngon bằng cửa hàng bánh ngọt tên tuổi, nhưng cũng xem như là một phần tâm ý của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.