Suốt cả ngày, Thành Dao vì vụ kiện tranh chấp tài sản thừa kế sau khi chết của Đổng Sơn mà chạy vào chạy ra, không có một chút nhàn rỗi, chờ khi về đến nhà, Tiền Hằng cũng đã đợi ở nhà. 
"Tôi đói." Anh ngồi trên ghế salon, lẽ thẳng khí hùng nhìn Thành Dao. 
Bây giờ cũng đã tám giờ rồi! Tại sao còn chưa ăn cơm?! 
Thành Dao kinh ngạc nói: "Anh không gọi đồ ăn bên ngoài sao?" 
"Đồ bên ngoài không ăn ngon." 
"Nếu không thì tôi gọi chút đồ bên ngoài ăn chung nhé?" 
Tiền Hằng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Thành Dao: "Cô làm ăn ngon." 
"..." 
"Muốn ăn canh cà chua nấu trứng cô làm." 
"..." 
"Cho dù là món ăn đơn giản như vậy, cô cũng làm ăn ngon hơn người khác." 
"..." 
"Muốn..." 
"Đừng nói!" Thành Dao nói, "Tôi đi mua đồ ăn!" 
Cái chiêu giở trò này, rõ ràng là mọi người đều biết, nhưng vẫn dùng tốt như vậy. 
Lúc Tiền Hằng không nói lời cay độc, cứ ngồi yên lặng như vậy, cho dù không nói lời nào, mà nhìn cô như vậy, lực sát thương cũng rất lớn, chứ đừng nói đến nhiều lời khen ngợi hiếm hoi như thế này. 
Thành Dao bi tráng suy nghĩ, mình ở trước mặt Tiền Hằng, chỉ sợ là rất khó trở mình. 
Nhưng mà Thành Dao không nghĩ tới, cô vừa mới đến siêu thị được mười phút, thì nhận được điện thoại của Tiền Hằng. 
"Thành Dao, cô lập tức trở về nhà." 
"Tại sao? Nhưng mà tôi chỉ mới mua được chút bánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cung-co-ngay-nay/2181860/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.