Làm thổ phỉ cũng không nhất định phải bỏ người vào bao tải, ném tới một căn phòng rách nát, rồi trói trên một cái ghế.
Sự thật chứng minh, chỉ cần có tiền, người bị bắt cóc đãi ngộ có thể nói là không tồi. Ít nhất căn phòng hiện tại nằm trong một khách sạn bốn sao. Hơn nữa, tôi còn bị trói trên cái giường lớn xa hoa cao cấp, làm cho tôi, người bị bắt cóc cảm thấy có chút cảm ơn người bắt cóc nha....
Cũng không biết là ngất bao lâu, cái ót thực đau a.
Xuyên qua khe hở của bức màn, có lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi.
Mẹ tôi rất thông minh, bà nhất định sẽ biết là tôi xuống lầu mua thuốc cũng không mất cả buổi tối đi, hy vọng bà đã báo cảnh sát.
Cảm giác bị trói thật sự không tốt lắm.
Ngoại trừ bị Tần Thạc trói thôi.
Nhắc đến Tần Thạc, tôi đúng thật là không nên vì tiết kiệm mấy đồng vé máy bay mà không cho bảo tiêu theo. Dám để người nhà anh công kích uy hiếp tôi, cũng đều tại Tần cầm thú hết.
Mà mình đã tỉnh rồi, sao Phỉ Tử còn chưa tới?
Mà nói, tôi bị trói cả đêm mà cậu ta cũng chưa làm gì tôi?
Trên người cũng không có cảm giác không khỏe.....chỉ mong cậu ta thật sự không có làm gì.
Tuy tiết tháo giờ này không còn quan trọng, nhưng Tần Thạc mà biết, nhất định anh ta sẽ không tha mạng cho Phỉ Tử.
Nhưng tôi lại không muốn Tần Thạc dính tới mạng người, bằng không lão ba tôi lại không vừa lòng, nhất định sẽ lải nhải a.
Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cong-thi-trach-toi-sao/492548/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.