Ánh mắt Kiều Uyển Uyển nhìn về phía trước, nhìn mọi người đặt hoa tưởng niệm Chu Thần Diệp.
Đột nhiên, cô bị một người phụ nữ thu hút sự chú ý.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đứng bên cạnh cô ấy là một người đàn ông hiền lành, trông rất quý phái.
Kiều Uyển Uyển thoáng xúc động, ngập ngừng hỏi: “Người đó… là Nguyễn Nam Tô sao?”
Trình Chiếu liếc nhìn theo ánh mắt của cô, cảm thấy rất bất ngờ: “Cô biết cô ấy?”
“Không biết.” Cô cười khẽ, giọng nói khàn khàn: “Chỉ là trực giác thôi.”
Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chính xác.
Cô chưa từng gặp Nguyễn Nam Tô, thậm chí còn chưa được xem qua ảnh chụp mà chỉ mới nghe nói qua cái tên này, thế nhưng vẫn nhận ra cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên.
“Người bên cạnh cô ấy… là chồng cô ấy sao?”
“Đúng vậy.” Trình Chiếu gật đầu, nhìn thoáng qua Tưởng Chính Trì, “Cậu ấy cũng là bạn của tôi và Thần Diệp, chúng tôi quen biết đã nhiều năm, cho nên tới đây để chia buồn.”
Kiều Uyển Uyển dời tầm mắt, cười nhạt nói: “Tôi thấy được sự hạnh phúc toát ra trên gương mặt cô ấy.”
Trình Chiếu khẽ nhếch khóe miệng, không biết nói tiếp như thế nào.
Mọi người phúng viếng xong thì không còn ai dừng lại trước bia mộ của Chu Thần Diệp nữa.
Kiều Uyển Uyển nhìn chằm chằm ảnh chụp của anh, thấy gương mặt của anh vẫn đẹp như xưa, người ta thường nói môi mỏng rất bạc tình, cô cũng chưa từng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500311/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.