Động hoa trống rỗng liên tục co rút, cửa động phun ra từng dòng mật dịch...
Nghĩ đến lời từ chối cứng cỏi vừa rồi của mình, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm vào cảnh xuân giữa hai chân cô một lúc lâu, sau đó anh tháo nhẫn đính hôn trên tay xuống.
Từ sau khi đính hôn anh vẫn đeo chiếc nhẫn này trên tay, ngoại trừ lúc làm phẫu thuật cho bệnh nhân và làm tình với cô trên giường.
Làm phẫu thuật tất nhiên không thể đeo, bởi vì anh không thể để cho bệnh nhân gặp một chút nguy hiểm nào, về phần làm tình.... thì sợ sẽ cạ trúng cô.
Anh đặt chiếc nhẫn đã tháo ra xuống đầu giường, sau đó lại nắm lấy mắt cá chân của cô, nhấc chân cô đặt lên vai mình.
“Ưm...”
Nửa người dưới của Nguyễn Nam Tô bị nâng lên, dưới áp lực mạnh mẽ của anh, cô nhất thời không thể giãy dụa.
Người đàn ông thẳng lưng về phía trước, vật nam tính thô cứng giữa háng ấn chặt vào cửa động ẩm ướt của cô.
Tầm mắt anh lại rơi vào giữa chai chân cô, nhìn thấy mật dịch của cô dường như lại rỉ ra nhiều hơn, đôi mắt anh dần dần đỏ ngầu, vật dưới thân cũng sưng to hơn.
“Ưm...ưm...” Nguyễn Nam Tô cảm giác được sự uy hiếp đến từ cậu bạn khổng lồ dữ tợn kia, nôn nóng muốn lui về phía sau.
Nhưng cơ thể của cô đã bị anh cố định, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500307/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.