Tưởng Chính Trì vân vê thưởng thức một bên nhũ hoa, bàn tay còn lại thì chen vào giữa đùi cô.
Anh khép hai ngón tay lại rồi từ từ đưa vào cơ thể cô, sau đó bắt đầu ra vào theo quy luật, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại gãi nhẹ vào miếng thịt non nửa mềm nửa cứng bên trong.
Cảm giác tê dại từ bầu ngực và giữa hai chân nhanh chóng khuếch tán rồi lan rộng khắp tứ chi, Nguyễn Nam Tô vô thức khép hai chân lại, nhưng chỉ kẹp chặt tay anh.
Cảm giác ngứa ngáy ngấm vào da thịt, cô không nhịn được cắn chặt môi dưới, nức nở: “Ưm.. khó chịu quá...”
“Ráng nhịn một chút, lát nữa sẽ hết thôi.”
Tưởng Chính Trì tách hai ngón tay vừa cắm vào người cô, mở rộng động hoa chật hẹp.
Khả năng tự chủ của anh tốt đến mức đáng kinh ngạc, nhưng Nguyễn Nam Tô lại không được như anh, sau khi bị anh làm như vậy chốc lát thì hô hấp bắt đầu dồn dập, dịch mật lần lượt rỉ ra ngoài.
“Không, không được... Em thật sự... Chịu không nổi... A...”
Cô thở hổn hển nói, vách thịt run rẩy kẹp lấy ngón tay anh. Khoái cảm không ngừng chồng chất tích tụ trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Tưởng Chính Trì biết cô vẫn chưa đạt tới giới hạn, cho nên không rút ngón tay ra, đầu ngón tay chọc vào miếng thịt non của cô vài cái rồi lại ấn mạnh xuống.
“A...!” Một tiếng hét khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng, ngay sau đó, trong đầu Nguyễn Nam Tô lóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500290/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.