Trên người cô có vô số dấu hôn lớn nhỏ, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tưởng Chính Trì đợi một lúc, thấy cô không lên tiếng, lại dịu dàng gọi: “Tô Tô?”
“Ăn chút gì đã.” Nguyễn Nam Tô cố nén cổ họng khô khốc, rầu rĩ trả lời anh, “Em đói quá.”
“Vậy ra ngoài ăn nhé?”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, yếu ớt từ chối, “Em hết sức rồi… mệt quá.”
Tưởng Chính Trì nở nụ cười ấm áp: “Vậy anh đi nấu cho em.”
“Được.”
Không thể không nói, mặc dù bác sĩ Tưởng rất ít khi xuống bếp, nhưng tài nấu nướng của anh vẫn đáng khen ngợi. Từ khi còn bé anh đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, thế nên từ nhỏ đã rèn luyện được kỹ năng sinh tồn đơn giản nhất như nấu cơm.
Tưởng Chính Trì lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, dùng đôi tay cứu người nấu cho cô ba món ăn, cuối cùng lại nấu thêm một phần canh nấm tươi với tôm bóc vỏ và bí đao.
Ba món ăn theo thứ tự là cánh gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt lợn thái sợi xào, mỗi món đều có đủ màu sắc và hương vị.
Nguyễn Nam Tô thật sự rất đói, hôm nay cô vốn chưa ăn gì, còn bị anh giày vò cả buổi chiều, bây giờ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, món nào cũng ăn gần hết, cuối cùng không ăn vào nữa mới đặt đũa xuống.
Tưởng Chính Trì múc cho cô một bát canh: “Em ăn no chưa?”
Cô sờ sờ cái bụng tròn vo của mình: “Em no rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500277/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.