Chuyện nhỏ thì không sao, nhưng ngặt nỗi vừa rồi không phải chuyện nhỏ…
Chẳng lẽ cô còn không rõ tính tình của Chu Thần Diệp sao? Lúc trước vì cứu Tống Ôn Ngưng mà anh ta đã điên cuồng đến mức ép cô hiến một quả thận, còn chuyện gì anh ta không dám làm nữa chứ?
Nguyễn Nam Tô nhận ra được sự nghiêm túc trong giọng nói dịu dàng của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, sau này dù có làm gì em cũng sẽ nói trước với anh một tiếng.”
“Vậy vì sao hôm nay em lại đi gặp cậu ta?”
“Ly hôn…” Cô chậm rãi nói, “Năm ngoái bọn em mới ký đơn ly hôn, chưa thực sự làm thủ tục.”
Tưởng Chính Trì bỗng nắm mạnh lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tay cô ra khỏi eo mình, sau đó quay mặt về phía cô.
Nguyễn Nam Tô có chút khẩn trương: “Anh…”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú trước mặt đột nhiên phóng to, ngay sau đó cánh môi bị chặn lại.
Anh vòng tay ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng không cho cô cử động, hôn cô như điên dại.
Nguyễn Nam Tô bị anh hôn đến nhũn cả chân, phải dựa vào sự hỗ trợ của cơ thể anh để không bị ngã xuống.
Qua một lúc lâu, nụ hôn dài đằng đẵng này mới kết thúc.
Tưởng Chính Trì dùng lòng bàn tay đỡ lấy gáy cô, khóe mắt đỏ sậm: “Tô Tô, lúc nhìn thấy tin nhắn em gửi đến anh đã rất sợ hãi, trên đường lái xe qua đó tay cũng phát run.”
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500267/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.