Có lẽ anh ta đã thật sự ý thức được sai lầm của mình, chân thành muốn bù đắp, nhưng dù có chân thành hay không thì cô cũng không cần nữa.
Một số tổn thương có thể bù đắp được nhưng một số thì không. Những tổn thương mà cô phải gánh chịu, cho dù anh ta có lấy mạng ra để bù đắp cũng không thể khiến cô tha thứ.
“Vậy tại sao em lại ở bên cậu ta?” Chu Thần Diệp khàn giọng nói, khó khăn hỏi cô: “Hay là bởi vì em cần một ai đó để dựa dẫm, vừa hay cậu ta là một người phù hợp?”
“Không cần biết tại sao tôi lại ở bên anh ấy, chuyện này không liên quan đến anh.”
Mặc kệ là yêu hay dựa dẫm thì đây cũng là chuyện của cô.
Nói xong, Nguyễn Nam Tô cong khóe môi, nụ cười trong trẻo mang theo vài phần thoải mái: “Tôi đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi, hy vọng anh cũng sớm quên đi.”
“Tô Tô, anh không thể nào quên được….” Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, tơ máu trong mắt như dây leo không ngừng sinh trưởng, “Vậy nên em sẽ không quay về với anh, đúng không?”
“Đúng.” Nguyễn Nam Tô trả lời không chút do dự. Trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào, cũng không thể nhận ra được vui buồn hay hờn giận.
“Chu Thần Diệp, tôi đồng ý ra ngoài gặp anh không phải cho anh cơ hội, mà là có chuyện cần phải đích thân nói rõ với anh.” Nguyễn Nam Tô tiếp tục nói, giọng điệu tràn đầy sự kiên quyết chưa từng có, “Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500237/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.