Nghe có vẻ chỉ là nhất thời xúc động hỏi ra, nhưng giọng điệu của anh lại rất thận trọng.
Nguyễn Nam Tô hơi giật mình.
Đổi một cuộc sống khác?
Cô không nghĩ tới chuyện này, không phải không muốn nghĩ mà là không dám nghĩ.
Cuộc sống trong quá khứ của cô quá mức cằn cỗi, khi còn bé đã mất mẹ, tuy rằng bố thương yêu cô nhưng cả ngày bận rộn công việc, thời gian ở nhà đã ít lại càng ít.
Sau đó Khương Lan Chi vào nhà, mặc dù không ngược đãi hay ức hiếp cô quá mức, nhưng cũng không thân thiết với cô lắm.
Xét cho cùng hai người cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên ở giữa luôn có một rào cản vô hình.
Cô không cảm nhận được nhiều sự ấm áp từ gia đình, cho đến khi gặp được Chu Thần Diệp, cứ tưởng đã tìm được người bạn đồng hành sau nhiều năm cô độc một mình.
Nhưng đến cuối cùng, hiện thực lại giáng cho cô một đòn đau đớn.
Sau này cô không dám nghĩ đến nữa, đến nỗi dù biết rõ Tưởng Chính Trì không có ác ý với mình thì cô cũng không cho phép mình có bất cứ dao động gì.
Từ việc anh tự hủy hoại tương lai vì cô đến sống chung ba tháng qua, không phải là cô không nhận ra sự quan tâm chu đáo anh dành cho mình. Nhưng anh không nói gì, cho nên cô yên tâm cho rằng đó “tình bạn.”
Hôm nay anh đột nhiên hỏi ra câu này khiến Nguyễn Nam Tô cảm giác hạt giống trong lòng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500209/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.