Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô.
Bầu không khí gần như im lặng đến chết chóc, chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của người còn ở lại.
Nguyễn Nam Tô lại bị giam lỏng.
Khác với lần trước là lần này cô bị giam lỏng ở trong phòng bệnh của bệnh viện, không gian hoạt động thậm chí còn không lớn bằng lần trước.
Mỗi ngày cô sống như một năm, sau ba ngày sống không bằng chết, cuối cùng vào ngày thứ tư cũng gặp được Tưởng Chính Trì.
Nhìn thấy anh, trong mắt Nguyễn Nam Tô dường như không có chút cảm xúc dao động nào.
Ánh mắt cô trống rỗng không hề có sức sống, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, vừa mở miệng đã hỏi: “Sắp làm phẫu thuật rồi sao?”
Nếu đã trốn không thoát, vậy thì cứ làm sớm để kết thúc sớm đi.
Tưởng Chính Trì đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn người dựa vào đầu giường. Cô gái sống động trong trí nhớ của anh lúc này giống hệt như một bà lão sắp chết, cô độc chờ đợi cái chết ập đến.
Có lẽ sẽ không chết.
Nhưng anh biết, nếu thật sự làm ca phẫu thuật này, trái tim cô sẽ không bao giờ sống lại được nữa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tưởng Chính Trì dâng lên cảm xúc phức tạp mãnh liệt.
Anh không khỏi tự hỏi, liệu mình có làm sai hay không? Nếu từ ban đầu anh nói cho cô biết mục đích của Chu Thần Diệp, có lẽ cô sẽ không trở nên như bây giờ…
“Cô thật sự đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500202/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.