Lúc đi ra, Nguyễn Nam Tô cũng không nhìn thấy Khương Lan Chi.
Ồ, như vậy là muốn bán cô đi, cho nên ngay cả gặp cô cũng không dám sao?
Chu Thần Diệp ôm cô lên xe, sau đó sờ trán cô: “Vẫn còn hơi nóng, đến bệnh viện trước đã.”
“Tôi không đến bệnh viện.” Nguyễn Nam Tô lui về phía sau, tránh tay anh ta: “Đã uống thuốc rồi.”
“Vậy cũng phải đi khám, bác sĩ nói không sao thì anh mới yên tâm.”
Anh ta vẫn quan tâm đến sức khỏe của cô như vậy, quan tâm đến nỗi khiến Nguyễn Nam Tô có ảo giác anh ta yêu mình sâu đậm.
Nếu Thẩm Giảo không nói với cô những điều đó, nếu cô không nhìn thấy khung ảnh trong ngăn kéo của anh ta, cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi tình cảm của anh ta đối với mình…
“Chu Thần Diệp.” Nguyễn Nam Tô gọi cả tên lẫn họ của anh ta một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh không có gì muốn giải thích với tôi à?”
“Em nói vậy là sao?”
“Mấy ngày nay anh đi đâu?” Cô là một người không có nhiều tính nhẫn nại, không thể cùng anh ta diễn trò lá mặt lá trái mãi được, “Anh đi gặp ai?”
Chu Thần Diệp khởi động động cơ, sắc mặt vốn không chút thay đổi lúc này càng trầm xuống.
“Anh trả lời cho tôi, vì sao lại trốn tránh?” Nguyễn Nam Tô tắt máy xe: “Người hôm đó ở Thục Cẩm Hương gọi điện cho anh là ai?”
Trong ấn tượng của Chu Thần Diệp, cô vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500187/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.