Nguyễn Nam Tô cất bước, từng bước một đi tới bên cạnh sô pha.
Ánh mắt dì Đồng dời xuống mu bàn tay của cô, nhìn thấy có máu đang chảy ra, chắc là sau khi rút kim ra cô không ấn chặt lỗ kim.
“Cô chủ, tay của cô…”
Bà ấy vội vàng đi tới kéo tay Nguyễn Nam Tô, đè lỗ kim trên mu bàn tay cô lại. Qua một hồi lâu mới cầm được máu, nhưng chung quanh lỗ kim lại xanh lên một mảng.
Trong lòng Nguyễn Nam Tô xúc động, thấp giọng nói cảm ơn dì Đồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mịn màng trắng nõn của cô vì sốt cao mà trở nên đỏ bừng, tơ máu trong mắt cũng rất rõ ràng.
Tưởng Chính Trì cau mày: “Cơ thể cô đang sốt cao, truyền nước mới khỏi nhanh hơn, nếu không sẽ rất khó chịu.”
Nguyễn Nam Tô cũng không để tâm lời anh nói.
Nói chính xác hơn là cô không quan tâm đến cơ thể mình.
Cô chịu đựng cảm giác đau đầu như muốn nứt ra, chịu đựng cơ thể tê dại vô lực, dùng ngữ khí kiên định gằn từng chữ một: “Tôi muốn về nhà.”
Dì Đồng có chút mơ hồ: “Cô chủ, đây là nhà của cô mà.”
“Không phải.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, “Không phải, tôi muốn về nhà của mình.”
Dì Đồng kịp phản ứng, ý của cô hẳn là muốn về nhà mẹ đẻ của mình: “Cô chủ, bây giờ cô vẫn đang sốt cao, trước mắt chuyện quan trọng nhất là tĩnh dưỡng cho tốt đã.”
Nguyễn Nam Tô cảm thấy cổ họng đau dữ dội, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500184/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.