Về việc riêng của Chu Thần Diệp, kỳ thật nhân viên cũng không dám lén lút bàn tán.
Thẩm Giảo cũng vì bị sự ghen tị làm choáng váng đầu óc, đánh mất lý trí, cho nên mới nói không lựa lời như thế.
Vừa nãy Nguyễn Nam Tô quả thật không tin lời cô ta, nhưng nghe cô ta càng nói càng chi tiết, ngay cả “cô Tống” cũng buột miệng nói ra, dường như thật sự có chuyện như vậy. Cộng thêm giác quan thứ sáu đang rục rịch, thế là mặc dù không mấy tin tưởng nhưng trong lòng cô cũng nảy sinh chút bất an.
Sắc mặt Nguyễn Nam Tô hơi trầm xuống, đè giọng nói: “Cậu nói rõ ràng đi.”
“Hừ.” Thẩm Giảo hất cằm, bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, “Tổng giám đốc Chu được bố mẹ nuôi nhận nuôi từ cô nhi viện, chuyện này chắc là cậu biết rồi chứ?”
Nguyễn Nam Tô gật đầu.
Chuyện này cô biết, Chu Thần Diệp không hề giấu cô.
Nhưng cô chỉ giới hạn trong việc biết mà thôi, còn với bố mẹ nuôi của anh ta thì cô chưa từng gặp qua, hai người đó cũng không tham dự hôn lễ của bọn họ.
Thẩm Giảo tiếp tục nói: “Sau khi nhận nuôi anh ta, bố mẹ nuôi của anh ta lại sinh một cô con gái, đó mới là người nắm giữ trái tim của tổng giám đốc Chu…”
Anh ta còn có một người em gái.
Đó mới là người nắm giữ trái tim của tổng giám đốc Chu.
Hai câu này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nguyễn Nam Tô, giống như ma chú làm cho cô không sao bình tĩnh được.
Sau đó Thẩm Giảo lại nói gì đó nữa, nhưng cô đã không nghe thấy rõ, chỉ hoảng hốt đi thang máy lên lầu, tới văn phòng của Chu Thần Diệp.
Thẩm Giảo nói, lúc cô ta tới đưa tư liệu cho Chu Thần Diệp đã thấy anh ta nhìn chằm chằm một khung ảnh đến ngẩn người, người trong ảnh chính là “em gái” của anh ta.
Khung ảnh đó ở ngay trong văn phòng của anh ta.
Nguyễn Nam Tô đi vào văn phòng, bước chân cứng ngắc cất từng bước một đi vào trong.
Lý trí nói cho cô biết không nên tin lời Thẩm Giảo, nhưng cảm tính lại hết lần này đến lần khác thúc giục cô tìm hiểu đến cùng.
Cô đi tới trước bàn làm việc của Chu Thần Diệp, ánh mắt đảo qua mặt bàn, phát hiện đều là một số bài trí cơ bản.
Máy tính, giá đỡ, tài liệu, hộp đựng bút… không có gì khác.
Nguyễn Nam Tô kéo ghế ngồi xuống, lại đưa tay kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.
Ngăn kéo khóa lại, không thể mở ra.
Trong này đựng một số hợp đồng quan trọng và tài liệu của công ty, cho nên bình thường đều khóa lại, nhưng Chu Thần Diệp hẳn sẽ không mang theo chìa khóa bên người.
Cô cẩn thận tìm một vòng, cuối cùng tìm được dưới ngăn kéo ẩn.
Nguyễn Nam Tô nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, nhịp tim dần mất khống chế.
Tâm ý bị giày vò, thái độ lạnh lùng, cuộc điện thoại đột ngột, rời khỏi khách sạn mà không nói rõ một lời… Trong đầu cô hiện lên rất nhiều chuyện không tìm được nguyên nhân lại rất kỳ quái này, nếu lời Thẩm Giảo nói là thật, vậy tất cả đều có thể giải thích thông suốt.
Muốn mở ra xem không?
Nguyễn Nam Tô thử tưởng tượng kết quả của việc mở ra xem, có lẽ bên trong không có gì cả, Thẩm Giảo thật sự chỉ đang châm ngòi ly gián, như vậy không còn gì tốt hơn.
Nếu nó là thật thì sao?
Cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ vì sự tồn tại của khung ảnh kia mà hoàn toàn tan vỡ, thế giới của cô cũng vì vậy mà sụp đổ.
Nguyễn Nam Tô rối rắm rất lâu. Cô muốn trốn tránh, nhưng lại biết một khi hoài nghi đã nảy sinh thì tội danh sẽ thành lập.
Cho dù hôm nay cô không mở ngăn kéo này ra xem thử, ngày sau chuyện này cũng sẽ trở thành một cái gai đâm vào lòng cô.
Mà trong lòng vẫn luôn có một âm thanh nhắc nhở: Không thể trốn thoát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]