Type: Nhã Nguyễn
“Chạy” hình như là chuyện nhiều nhất mà Trần Khinh làm trong quãng thời gian này, lúc gặp Hàng Chu trên sân thể thao là cô đang chạy buổi sáng, bị Diệp Lý kéo ra khỏi giảng đường bậc thang thì càng chạy đến mức thở hổn hển, không ngừng chạy đi chạy lại bằng cơ thể không biết chạy nhất, bây giờ thậm chí chạy đến ký túc của Hàng Chu, Trần Khinh cảm thấy cô sống trên đời này thật quá sức.
Trước toà nhà nhà ký túc của nhân viên trồng đầy đinh hương tím, tay Hàng Chu xách một bình đựng đầy nước sôi nhìn người trước mặt.
“Là thật, tôi sắp đi Châu Phi rồi.”
“Thế trước đó em đã nhận lời tôi thì sao?”
Đinh hương nở rộ thành một khóm tím thẫm hình sương mù, giọng nói trầm thấp của đàng ông xuyên qua lùm hoa, rơi vào tai Trần Khinh.
Cô nấp sau thân cây, nhìn Hạ Đông Giá qua những cành cây um tùm, trong lòng thầm thở dài: Trần Khinh, nghe trộm không tốt đâu… thật sự không tốt. Nhưng bước chân cô nấp sau thân cây, cố chấp nhìn người đàn ông đang giận dữ đứng bên kia.
Phẫn nộ khiến gương mặt tuấn tú của anh hơi méo mó, anh nắm chặt đôi vai mềm yếu của cô gái, gằn sức kìm nén, chất vấn:”Rõ ràng em đã nói sẽ ở bên cạnh tôi mà!”.
“Chị không thể từ bỏ sự nghiệp của cô giáo!”
“Sự nghiệp quan trọng hơn tôi?”. Anh bàng hoàng nhìn Hàng Chu, tim cũng lạn dần theo ánh mắt ngầm thừa nhận của cô. Bỗng cảm thấy cả thế giới đều nực cười, anh lắc đầu, tay chậm rãi buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thieu-nguoi-yeu-khong/67270/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.