🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một tuần sau, Lâm Tĩnh đi công tác về, lúc nhận được điện thoại, Trịnh Vi còn nghe thấy tiếng loa phát thanh ở sân bay, anh nói: “Trịnh Vi, mình cùng ăn tối nhé? ”



Trịnh Vi khẽ nói: “Hôm nay em không có thời gian”.



Anh liền cười, “Em định bận đến bao giờ? ” Thấy đầu dây bên kia im lặng, Lâm Tĩnh nói: “Bất cứ nghi phạm nào cũng đều có quyền khiếu nại, em không nghĩ là bọn mình nên nói chuyện à?"



“Hôm nay Nguyễn Nguyễn xuất viện, em rất muốn đi đón cô ấy. Có việc gì mình nói sau được không? ” Cô không cho anh cơ hội nói thêm gì nữa mà vội vàng cúp máy.



Vết thương của Nguyễn Nguyễn hồi phục khá tốt, mặc dù vẫn chưa thể tháo bột, nhưng được người khác dìu cũng lê được mấy bước. Ngô Giang mấy lần ngỏ ý cảm ơn vì Trịnh Vi đến đón Nguyễn Nguyễn xuất viện, anh nói sau khi làm xong mấy việc sẽ về nhà ngay, ngoài ra, Nguyễn Nguyễn đi lại không tiện, anh cũng mời một người giúp việc có kinh nghiệm để giúp cô mọi việc.



Trịnh Vi nói mát mấy câu: “Cảm ơn em làm gì, em đến đón bạn em chứ có đến đón phu nhân của bác sĩ Ngô Giang đâu. Anh cứ việc phát huy tinh thần Bethune[15], chắc chắn em sẽ đưa được cô ấy về nhà an toàn”.



Nguyễn Nguyễn thấy Ngô Giang tỏ vẻ ngại ngùng, bèn nói với Trịnh Vi: “Ân công, chúng ta đi thôi”.



Ngô Giang dìu Nguyễn Nguyễn ra cổng bệnh viện, đang định bắt xe cho họ, nhìn thấy xe của Lâm Tĩnh đỗ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thich-nuoc-my-khong/1925234/chuong-20.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Anh Có Thích Nước Mỹ Không
Chương 20: Cuối cùng chúng ta đã để lỡ một centimet
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.