Trong giấc mơ, Lâm Tĩnh cầm tayTrịnh Vi, lang thang khắp mọi hang cùng ngỏ hẻm của thành phố G, ăn đủcác món ăn vặt mà cô thèm từ lâu. Mặt trời chuẩn bị xuống núi, Lâm Tĩnhnói: “Muộn quá rồi, em cũng đã mệt rồi, mình quay về nhé”.
Trịnh Vi lắc tay anh: “Em không muốn về đâu, không mệt chút nào cả”.
Lâm Tĩnh vẫn chưa trả lời, Trịnh Vi liền cụt hứng vì nghe thấy tiếng TiểuBắc: “Đương nhiên là cậu không mệt tí nào rồi, còn tớ gọi mệt quá rồiđấy, mau dậy đi, cậu quên là hôm nay có hai tiết đầu à? Nguyễn Nguyễnđợi cậu lâu lắm rồi đấy”.
Có tiết! Gay rồi. Trịnh Vi ngồi bậtdậy như cái lò xo, hất chăn định xuống giường ngay, nhưng lại nghe thấy“Binh” một tiếng, vội quá không để ý đâm ngay vào tường, đầu óc quaycuồng, mắt nổ đom đóm.
May mà có một đôi tay kịp thời đỡ cô,Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười hỏi: “Sai hướng rồi, bên đó là tường, bênnày mới là chỗ xuống giường cơ mà, va có đau không?”
Trịnh Vi kêu lên một tiếng thảm thiết, gắng sức xoa xoa góc trán, không biết là docơn say tối qua chưa hết, hay vừa bị va mạnh quá mà cô thấy choáng vángkinh khủng. Mãi mới xỏ được đôi dép thì thấy Tiểu Bắc vuốt ve bức tườngvới vẻ xót xa: “Bức tường đáng thương này, mi có tội tình gì chứ?”
“Cậu thật không có tình người!” Trịnh Vi trợn mắt, lườm Tiểu Bắc một cái rồi lê dép đi đánh răng.
Nguyễn Nguyễn đã ăn mặc chỉnh tề giục Trịnh Vi, “Sách tớ cầm cho cậu rồi nhé, mau lên không muộn đấy!”
“Xong rồi, xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thich-nuoc-my-khong/105288/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.