Khi tỉnh lại lần nữa, Hà Thư bị kí ức của mình dọa đến mức muốn tìm lỗ nào dưới đất để chui. Tiếng khóc nức nở không dứt, sự dựa dẫm ỉ lại với cái níu áo không buông, cùng cảm giác vỗ về an ủi và giọng nói dỗ dành dịu dàng cứ thay phiên nhau ập vào não cô, khiến cô xấu hổ đến mức phải vùi mặt vào gối.
Cô đã làm gì vậy? Lúc đó cô đã làm gì vậy chứ? Khóc lóc ỉ ôi như một đứa trẻ, còn bám lấy anh cầu xin anh đừng rời đi, để anh ôm vào lòng mà vỗ về. Chẳng nhẽ cô bị đụng hỏng não thật? Nhân cách không biết xấu hổ nào trong người cô trỗi dậy vậy chứ?
Chết mất thôi! Anh sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Đau đầu quá! Giá mà cứ ngủ mãi không tỉnh thì tốt nhỉ? Giờ cô không biết lúc gặp anh, cô nên đối mặt với anh như thế nào nữa.
Đúng là nghĩ cái gì thì cái đó đến. Cửa phòng bệnh mở ra, Đức Lâm cầm một bình nước đi vào. Thấy cô nhìn về phía này, anh hơi mỉm cười. Vẫn là nụ cười mỉm kia, vậy mà hôm nay cô cứ có cảm giác là lạ. Là vì trong lòng cô đang cảm thấy chột dạ sao?
- Em tỉnh rồi à? Còn thấy đau chỗ nào nữa không? - Anh bước đến, đầu tiên là đặt bình nước lên tủ, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống trước mặt cô. Hà Thư cười gượng, bất đắc dĩ ngồi dậy xoa xoa lên trán. Nơi đó được quấn một lớp băng dày cộm, cảm giác đau nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-the-hon-em-khong/2720077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.