Tôi có một bí mật mà không thể nói với ai cả. Bởi vì tôi biết nếu tôi nói ra, sẽ chẳng một ai tin tôi cả. Thậm chí, có thể họ sẽ nghĩ rằng tôi điên rồi, tôi muốn nổi tiếng đến mức phải bịa chuyện. 
Nhưng tôi không điên, tôi đang cực kỳ tỉnh táo. 
Tôi đã từng sống một cuộc đời bê tha, và chết vào tuổi hai mươi sáu. Thậm chí cái chết ấy đến với tôi không hề thoải mái chút nào. Tôi đã chết trong những lời chửi rủa từ những kẻ mà trước đó họ tự nhận là fans của tôi. Những người đó, họ bảo rằng họ thích tôi, họ yêu quý tôi, nhưng họ lại không hề tin tôi. 
Chỉ một lời đồn, họ đã dồn tôi đến bước đường cùng như vậy. Tôi đã nhắm mắt lại, chấm dứt cuộc đời của mình trong cơn đau, sự tủi hổ, và cảm giác hối hận ngập tràn. Để rồi khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về là tôi năm mười ba tuổi. Một Bảo Trâm ngây thơ chưa hề bị xã hội vùi dập, cũng chưa hề bị thương tổn bởi chính những việc mà bản thân ngu ngốc tự gây ra. 
Năm mười ba tuổi, chị gái cùng cha khác mẹ của tôi trở về nhà, mang theo hai đứa bé mới sinh và nói rằng đó là con của chị. 
Người chị gái của tôi, những đứa cháu của tôi. Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể chấp nhận sự thật rằng, đây không phải là giấc mơ. Tôi đã thật sự trùng sinh rồi. Nhất là khi tôi trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của chị ấy nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-the-hon-em-khong/2720000/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.