“… Khéo nhỉ.”
Quý Ỷ Nguy phá lệ bắt chuyện, cười khanh khách đi tới. Chu Nguyệt Xuất và Ôn Tự muốn chạy mà không dám chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Ỷ Nguy đến gần.
Quý Ỷ Nguy có chút ấn tượng với Chu Nguyệt Xuất, kêu một tiếng.
“Chu…” Anh tạm dừng một chút, hồn nhiên tiếp tục kêu, “Chu tiểu thư.”
Hình như Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không nhớ tên cô. Chu Nguyệt Xuất bình tĩnh nghĩ, cũng chỉ dám nghĩ, không dám vạch trần. Nhưng làm cô bất ngờ là Quý Ỷ Nguy nhớ rõ Ôn Tự, thậm chí gọi đầy đủ tên Ôn Tự.
Ôn Tự bị Quý Ỷ Nguy “nhớ rõ” dọa khóc, trong lòng nao nao.
“Nghe nói cậu là nhà phát minh, vừa lúc gặp nhau ở đây, tôi rất vui lòng mua chút đồ chiếu cố sinh ý của cậu.” ngữ khí của anh khá thân thiện, nói vài câu lịch sự, tâm tình đúng là không tồi.
“Có thiết bị nhiếp ảnh tiên tiến nhất không? Không phải ba cái loại thương thành chủ hệ thống bán, cũng không phải ba cái đồ chơi có tính năng đặc thù trong thế giới nhiệm vụ; loại có bộ nhớ lưu trữ lớn nhất nhé.”
Ôn Tự nào dám từ chối, hắn lục lọi đồ trên người, không còn thái độ kiêu căng ngạo mạn ngày xưa, ỉu xìu đáng thương móc đồ ra.
Quý Ỷ Nguy nâng đồng hồ, đang tính trả tiền thì khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Tự.
“Giá cả… Có mắc không? Gần đây tôi đang tiết kiệm.”
Nếu mua đồ quý hiếm mắc tiền, Tam Tam sẽ trách hắn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thanh-kien-voi-he-thong-tai-meo-a/2561065/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.