Mang chút tâm tình thấp thỏm, Chu Nguyệt Lạc mang theo em gái đi lên tầng hai ở căn nhà đối diện nhà trọ.
Nhìn từ góc này, nhà trọ có hai cái tam giác nhọn như tai mèo, trên nóc nhà cũng có mèo ngồi. Sương mù xám lười biếng bao phủ không gian, thỉnh thoảng có âm thanh nổi vờn quanh…
“Meo meo ơi!!!”
Là điều tra viên Tiền Đại Phát đã phát điên.
Chu Nguyệt Xuất vô thức đến gần anh trai, cô có hơi sợ hãi, Chu Nguyệt Lạc an ủi nhìn cô một cái.
“Không sao đâu, lúc trước đã hẹn gặp mặt bạn, giờ hủy hẹn không tốt lắm. Chúng ta gặp xong sẽ lấy cớ rời trấn nhỏ này liền.”
Chu Nguyệt Xuất hồi hộp gật đầu, cô nắm chặt màn thầu con cá mập ú trong tay, nhìn cửa nhà trước mặt, anh trai đang gõ cánh cửa này. Một lát sau, giữa cửa có một con mắt mèo đồng tử hẹp mở to.
Chu Nguyệt Xuất sợ tới mức cắn một miếng màn thầu, đến khi nuốt chửng miếng màn thầu, mắt mèo biến thành một cửa sổ nhỏ, có người từ lộ một mắt từ bên trong.
“Meo?”
Người bên trong lạnh lùng hỏi.
Chu Nguyệt Lạc lặng lẽ cắn một miếng to màn thầu con cá. Miếng màn thầu kéo lý trí hắn về trục hoành, có thể nghe được câu chữ bình thường.
“Ai?”
Thì ra người sau cửa hỏi cái này, cảm ơn màn thầu con cá!
“Xin chào, số 09.” Chu Nguyệt Lạc hơi mỉm cười, “Chúng ta trao đổi qua thư đã lâu, vừa lúc tôi có việc đến trấn nhỏ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thanh-kien-voi-he-thong-tai-meo-a/2560892/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.