Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, Đàm Tây Văn đã hối hận. Vì anh không ngờ Cố Tuyết Hàm đề nghị anh làm trợ lý không phải nói chơi, anh những tưởng cô nói như vậy chỉ là dùng một lí do để cho anh mặt mũi, giúp đỡ anh bằng một cách khác, sẽ không phải công việc có nhiều tính thực chất. Ai ngờ, một tháng cô trả cho anh bốn nghìn tệ lương làm thêm, nhưng lượng công việc giao cho anh chỉ ước gì có thể là lượng công việc dành cho người làm lương tháng bốn mươi nghìn tệ --
“Chỗ hồ sơ vụ án này là tất cả các vụ án mà tôi đã phụ trách sau khi tốt nghiệp rồi vào Cạnh Hợp, tuy có phần gián đoạn nhưng cũng đang chỉnh sửa và phân loại hồ sơ, có điều còn chưa làm xong thì lại có cái mới rồi. Nếu cậu đã đến làm thì tranh thủ trong tháng này, giúp tôi phân loại và đống tập chỗ hồ sơ này, bỏ vào phòng hồ sơ của Cạnh Hợp là được.”
“Ngoài ra, trên bàn tôi có cây cảnh, cách ba đến năm ngày cậu nhớ giúp tôi tưới nước và chăm sóc, bộ phận hành chính đã nhắc nhở tôi rồi, nếu tần suất thay cây cảnh mới của tôi còn cao như vậy nữa, công ty sẽ thu phí tôi.”
“Cậu còn phải đến quầy lễ tân nhận hết hàng chuyển phát ghi tên người nhận là tôi, sau đó sắp xếp gọn gàng theo thứ tự thời gian...”
Ngày đầu tiên đi làm, Cố Tuyết Hàm đã không hề nể nang, ào ào giao cho Đàm Văn Tây một đống việc.
“Còn nữa, cầm căn cước công dân của cậu và bản sao đến phòng hành chính làm thủ tục. Tuy chỉ làm thêm một tháng nhưng vẫn phải ký hợp đồng, trong đó còn phải ký bản cam kết bảo mật, trong thời gian làm thêm lỡ như có biết được một số thông tin trong các vụ kiện hoặc khách hàng trước đây, cần phải thực hiện nghĩa vụ bảo mật.”
...
Cố Tuyết Hàm nói xong thì rời khỏi chỗ làm việc tạm thời đã sắp xếp cho Văn Tây, quay về văn phòng mình đóng cửa làm việc.
Đàm Văn Tây nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng dưng bắt đầu hoài nghi ý đồ của mình khi làm việc này -- Ban đầu anh muốn có cơ hội hợp lý để tiếp xúc nhiều với Cố Tuyết Hàm, song hiện thực không chỉ hoàn toàn không có cơ hội, còn vì không thể cung cấp căn cước công dân thật mà phải uốn lưỡi nịnh nọt chị gái ở bộ phận hành chính để trì hoãn thời gian ký hợp đồng, thảm nhất là...
Đàm Văn Tây nhìn chồng hồ sơ chất cao như ngọn núi trước mặt mình, thật sự cảm nhận được một sự tuyệt vọng.
Cố Tuyết Hàm bận hơn anh nghĩ nhiều, bình thường cô không họp qua video với khách hàng thì cũng hay ra ngoài dự phiên tòa hoặc hẹn gặp khách hàng. Dù Đàm Văn Tây ngày nào cũng chờ đón ở trong công ty thì cơ hội nhìn thấy cô hoặc nói chuyện với cô cũng chẳng có nhiều.
Nhưng dù là như vậy, chỉ cần muốn thể hiện thì luôn luôn có thể tìm thấy cơ hội để thể hiện.
Dù không gặp được Cố Tuyết Hàm, Đàm Văn Tây cũng có thể đổi sang cách khác để tuyên bố sự tồn tại của mình --
Chẳng hạn sáng nào cũng mang sữa nóng cho Cố Tuyết Hàm, sau bữa trưa lại mang cà phê cho Cố Tuyết Hàm, đến tối nếu Cố Tuyết Hàm ở lại tăng ca, anh sẽ mang canh ngon đã hầm trước cho cô, dù sao dì giúp việc trong nhà Đàm Văn Tây rất giỏi hầm canh, anh bèn mượn hoa dâng phật.
Y như rằng, tài nghệ hầm canh chẳng mấy chốc đã nhận được sự công nhận của Cố Tuyết Hàm.
Sau khi cô uống canh mà Đàm Văn Tây chuẩn bị, hiếm có được, cô lại đặc biệt gửi tin nhắn cảm ơn anh.
Dĩ nhiên Đàm Văn Tây càng tích cực hơn.
Nhưng bất luận anh hầm canh như thế nào, quan tâm đến cuộc sống của Cố Tuyết Hàm, giúp cô hoàn thành công việc sắp xếp hồ sơ, anh vẫn cảm thấy như vậy vẫn không đủ để Cố Tuyết Hàm nhìn anh bằng ánh mắt khác.
Đàm Văn Tây nghĩ ngợi, cảm thấy mình vẫn phải tiếp thêm lửa cho bản thân.
Cố Tuyết Hàm cảm thấy quyết định đúng đắn nhất của mình dạo gần đây chính là tuyển Văn Tây làm trợ lý tạm thời. Không thể không nói, năng lực làm việc của anh chàng này rất mạnh, khả năng học hỏi cực kỳ tốt, thậm chí một số hồ sơ vụ án xuyên quốc gia toàn là Tiếng Anh, Cố Tuyết Hàm xem qua thấy anh cũng phân loại rồi xếp về đúng chỗ trong giá sách.
Có lẽ anh còn thông minh hơn cô nghĩ rất nhiều, đã chăm chỉ chịu khó, lại còn cẩn thận tỉ mỉ.
Cố Tuyết Hàm không phải kẻ ngốc, cốc sữa buổi sáng, cà phê vào ban trưa, nước hoa quả khi xế chiều cùng bát canh hoặc bát cháo nóng buổi tối, cô biết Văn Tây có ý gì.
Anh kiên trì lâu hơn những người đàn ông đã từng theo đuổi cô trước đây.
Thời gian gần đây Cố Tuyết Hàm không có dự định yêu đương, cũng không có ý định yêu đương với một cậu trai ít tuổi hơn mình, cô ghét lãng phí thời gian, cảm thấy yêu đương với người ít tuổi hơn mình, dù ít hay nhiều thì cũng phải chăm sóc chỉ dạy người ta, dẫn dắt người ta, mà cô thì không phải nhà từ thiện, không có hứng thú phụ trách chỉ bảo mấy cậu trai ngây ngô trở nên chín chắn giỏi giang.
Nhưng Văn Tây vô cùng thông minh, kể từ sau khi gặp lại Cố Tuyết Hàm, anh hoàn toàn không nhắc tới bất kỳ tín hiệu mập mờ nào, cũng không có những biểu hiện đi quá giới hạn, mọi việc anh làm đều khiến Cố Tuyết Hàm không thể bắt bẻ -- Mình hoàn toàn có thể coi tất cả là những việc mà một trợ lý bán thời gian phải làm để lấy lòng mình.
Chính vì như vậy, Cố Tuyết Hàm cũng không có cơ hội bày tỏ quan điểm về chuyện này nữa, dù sao nếu Văn Tây chủ động thổ lộ, cô vẫn từ chối một cách rõ ràng, nhưng với tình hình hiện tại, nếu cô chủ động ra mặt làm chuyện gì đó, trái lại chứng tỏ cô có phần tự mình đa tình.
Cũng may là Cố Tuyết Hàm vô cùng bận rộn, dù Văn Tây làm trợ lý bán thời gian, anh cũng chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô.
Biến số xảy ra khi kỳ hạn một tháng làm thêm sắp đến gần. Tối hôm ấy, Cố Tuyết Hàm đang phụ trách mấy vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia, cô vừa nhận được mấy vali hồ sơ từ bên nước ngoài, vậy mà thằng nhóc Cố Diễn lại chạy nhà mẹ vợ tương lai ăn cơm. Chẳng còn cách nào khác, cô bèn gọi Văn Tây đến vận chuyển cùng mình.
Không biết có phải vì vali hồ sơ của cô nhìn có vẻ rất đắt tiền, đến nỗi khiến người khác hiểu lầm trong vali có báu vật đáng tiền gì đó.
Khi Cố Tuyết Hàm kéo một chiếc vali nhỏ ra khỏi xe rồi đi ra ngoài, đột nhiên ở một góc khuất chếch sau xe của cô có một người đàn ông trẻ đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai vọt ra, bất chấp tất cả định cướp chiếc vali trong tay Cố Tuyết Hàm.
Đây đều là những chứng cứ quan trọng vừa mới thu thập được!
Mục đích của đối phương rõ ràng là muốn cướp của, vốn hắn ta định giật vali rồi đi ngay nhưng Cố Tuyết Hàm không những không buông tay mà còn vô thức kéo đối phương lại.
Tên cướp này nếu cướp tiền thì cũng được thôi, nhưng cô tuyệt đối không thể làm mất những chứng cứ cực kỳ quan trọng trong vụ kiện của khách hàng.
Chỉ là Cố Tuyết Hàm cũng không ngờ, có lẽ đối phương thật sự nghĩ cô là người có tiền, từ sớm đã có chuẩn bị mà đến, vậy mà hắn lại rút ra một con dao gấp mang bên người, sắp sửa rạch lên tay Cố Tuyết Hàm.
Cố Tuyết Hàm chỉ dừng lại nửa giây, cuối cùng vẫn quyết định không rút tay lại, bản năng của luật sư khiến cô vẫn muốn bảo vệ chứng cứ, cô giận dữ quát đối phương --
“Bên trong không phải thứ gì đáng tiền, chỉ là giấy tờ!”
Song tên cướp đâu còn lý trí để nghe những lời này, động tác tấn công Cố Tuyết Hàm không hề dừng lại.
Khi Cố Tuyết Hàm đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng cơn đau sắp tới, đồng thời định nhấc chân đạp đối phương, lại có người vọt tới trước một bước, kéo Cố Tuyết Hàm ra rồi chắn nhát dao này thay cô.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Cố Tuyết Hàm chỉ biết mình không bị bất cứ thương tổn nào.
Văn Tây từ phía sau kéo cô ra, sau đó không ngó ngàng đến cánh tay bị tên cướp rạch bị thương, vung tay đấm cho tên cướp một cú thật mạnh, đồng thời giữ được vali đựng chứng cứ suýt bị tên cướp giật mất. Đợi đến khi Cố Tuyết Hàm tỉnh táo trở lại, nhìn sang phía Văn Tây mới phát hiện, một Văn Tây nhìn có vẻ hiền lành lúc bình thường, đang dùng tư thế quỳ gối khống chế vô cùng chuẩn chỉnh, hoàn toàn khống chế được tên cướp kích động kia.
Máu đang chảy ra từ cánh tay của Văn Tây, nhưng dường như anh không cảm thấy đau, chỉ trưng ra khuôn mặt hết sức hung dữ với gã đàn ông đang bị khống chế dưới người mình.
Giây phút ấy, Cố Tuyết Hàm cảm thấy Văn Tây có phần lạ lẫm, cảm giác bất thường mà Văn Tây mang tới cho cô lại nổi lên một lần nữa, cô luôn cảm thấy Văn Tây là Văn Tây, nhưng cũng không phải Văn Tây.
Bản tính trời cho của luật sư khiến cô cảm thấy Văn Tây có điểm đáng ngờ.
Nếu không phải ảnh hưởng từ ấn tượng ban đầu, có lẽ Cố Tuyết Hàm không thể xác định thân phận của anh nhanh như vậy.
Nhưng...
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện này, chẳng bao lâu sau khi Cố Tuyết Hàm gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát đã tới đưa tên cướp đi. Sau đó cô và phía cảnh sát hẹn ngày hôm sau đến sở cảnh sát cung cấp lời khai, rồi đưa Văn Tây đi xử lý vết thương.
Có điều Văn Tây rất bài xích bệnh viện, nhìn anh có vẻ hơi có tính khí của trẻ con, không có cảm giác hiền lành đặc biệt kia nữa mà giống như đứa trẻ láu cá đang làm nũng: “Em không đến bệnh viện, em ghét bệnh viện, với lại cũng chẳng phải vết thương to tát, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, tìm đại một tiệm thuốc mua lọ oxy già hoặc thuốc sát trùng vết thương, mua thêm miếng dán miệng vết thương là được rồi.”
Cuối cùng, Cố Tuyết Hàm không thể đả động được anh, nhưng Văn Tây vì bảo vệ cô và chứng cứ mới bị thương, Cố Tuyết Hàm thực sự không thể làm chuyện tùy tiện để anh vào hiệu thuốc tự xử lý vết thương. Chỗ này cách nhà cô không xa, trong nhà cô lại có hòm y tế gia đình có đầy đủ thuốc thang.
“Cậu không chịu đi bệnh viện thì theo tôi về nhà, tôi xử lý đơn giản cho cậu.”
Quả nhiên, vừa nói đến theo cô về nhà, Văn Tây đã hào hứng trở lại. Cậu chàng mới vừa rồi còn nói chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, bỗng nhiên bắt đầu tỏ vẻ yếu đuổi, “Ôi, chị ơi, em cảm thấy đúng là vẫn phải xử lý vết thương, em hơi sợ bệnh viện, nhưng đến nhà chị thì không sao rồi. Bầu không khí ở đó khiến người ta căng thẳng lắm, hồi nhỏ đi bệnh viện em có chút chướng ngại tâm lý, có điều miệng vết thương thực sự không nông lắm, em vẫn phải để chị bôi thuốc sát trùng, băng bó lại cẩn thận, cũng đừng làm qua loa quá nhé...”
Anh chớp chớp mắt, “Dù sao em vẫn còn trẻ, nếu để lại sẹo, em cũng sợ ảnh hưởng tới sau này.”
Cố Tuyết Hàm lười phải để ý đến anh, cô dẫn anh vào nhà, nhanh chóng lấy hòm y tế gia đình ra, sau đó bắt đầu làm sạch vết thương cho Văn Tây.
Thực ra dù không đau nhưng Văn Tây vẫn kêu la vô cùng thê thảm, như thể anh đã trả nửa cái mạng vì cứu Cố Tuyết Hàm vậy.
Tiếng kêu la này khiến Cố Tuyết Hàm không thể không dừng tay lại, cô nhìn Văn Tây với vẻ mặt không cảm xúc, “Cậu kêu cứ như sắp bị cưa tay không bằng.” Cô liếc qua vết thương của Văn Tây bằng ánh mắt hơi chê bai, “Cậu ra sức mà kêu, kêu nữa đi, tôi thấy vết thương của cậu không chảy máu nữa mà bắt đầu đóng vảy rồi đấy.”
“...”
Văn Tây có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng kỳ lạ là anh không có chút áy náy nào với hành vi của mình.
Đợi Cố Tuyết Hàm xử lý xong vết thương cho anh, trước khi cô dọn dẹp rồi ra khỏi phòng, anh bắt đầu đưa ra yêu cầu mới --
“Chị ơi, tối nay em cùng chị tăng ca, còn phải vận chuyển đống giấy tờ này, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn...”
Cố Tuyết Hàm ngẫm lại, đúng vậy, ngay cả cô cũng chưa ăn cơm vì mải tăng ca, “Vậy tôi gọi đồ ăn ngoài ăn cùng nhé, cậu muốn ăn gì?”
“Gọi đồ ăn ngoài không được sạch sẽ lắm.” Văn Tây đã quay về dáng vẻ ngoan hiền, “Hơn nữa đồ ăn ngoài quá đắt quá phí tiền, trong nhà chị có cái gì, chị nấu đại cho em chút gì đó là được rồi.”
Văn Tây vừa nói, vừa tự tiện đi về phía tủ lạnh nhà Cố Tuyết Hàm, “Nấu đại món gì đó, làm một quả trứng trần cũng được... nếu chị thấy phiền, không nấu được thì để em nấu.”
Thú thực, dù Đàm Văn Tây không mấy tự tin với khoản nấu nướng, nhưng tốt xấu gì anh cũng sống ở nước ngoài rất nhiều năm, ít nhiều cũng có kinh nghiệm chăm sóc mình, tiện tay nấu vài món vẫn được, chẳng qua là anh muốn ra sức thể hiện ưu điểm biết vun vén cho gia đình của mình.
Nói xong, anh thuận thế mở tủ lạnh của Cố Tuyết Hàm, sau đó không thể thốt được một lời nào nữa.
Vì trong tủ lạnh nhà Cố Tuyết Hàm, ngoài nước ép và nước khoáng Perrier ra thì chẳng còn gì khác, đừng nói đến các loại thực phẩm như rau rợ hay thịt bò, mà ngay cả trứng gà cũng chẳng có lấy một quả.
Văn Tây nhìn cái tủ lạnh trống rỗng, nói với vẻ khó mà tin được: “Chẳng lẽ chị là tiên nữ sao? Chỉ dựa vào nước để sống?”
Cố Tuyết Hàm vốn hơi bực mình vì Văn Tây tự tiện mở tủ lạnh nhà mình, nhưng nghe anh nói như vậy cô cũng không nhịn được cười, có điều rất nhanh đã nhịn cười, lại khôi phục sự tỉnh táo, lý trí nhất quán.
“Tôi bận quá, không có thời gian tự nấu cơm, thà không mua còn hơn là mua thực phẩm rồi để hỏng lãng phí tài nguyên.”
Văn Tây nhướng mày, có lẽ nói đến chủ đề đời thường nên bắt đầu từ ban nãy, anh đã không ngoan ngoãn gọi Cố Tuyết Hàm là chị nữa, mà dùng ngữ điệu của người bằng vai phải lứa nói với cô: “Tuyết Hàm cũng có thể tìm một người giúp việc mà.”
Có lẽ đám trẻ đều không biết lớn nhỏ như thế này, Cố Tuyết Hàm cũng không bận tâm, cô mở tủ lạnh lấy một chai Perrier, mở nắp rồi uống một ngụm, “Tôi không về nhà thường xuyên, thời gian ở công ty khá nhiều, dù thuê một người giúp việc thì e là cơ hội ăn cơm ở nhà cũng không nhiều.”
“Trước khi lên nhà, tôi nhìn thấy một siêu thị ở cổng khu chung cư, bây giờ chúng ta xuống đó mua đồ đi.”
Đối với đề nghị của Văn Tây, Cố Tuyết Hàm tỏ vẻ ghét bỏ, “Tuy tay cậu bị thương vì tôi, nhưng cậu đừng trông chờ tôi nấu cơm cho cậu, không phải tất cả phụ nữ đều biết vào bếp, tôi không tự nấu cơm, một là vì tôi không có thời gian nấu cơm, hai là tôi thật sự không biết nấu. Tôi không thể cảm nhận được bất cứ niềm vui và cảm giác thành tựu trong việc nấu ăn.”
Song Văn Tây cũng không bị điều này làm ảnh hưởng một chút nào, anh tỏ ra đó là điều hiển nhiên, “Không cần Tuyết Hàm nấu, tôi biết nấu mà!”
Tuy Cố Tuyết Hàm không hề tình nguyện, nhưng cô vẫn bị Văn Tây kéo xuống siêu thị dưới tầng một.
Cô cũng không biết tại sao sự tình lại ra nông nỗi này, cô và một anh chàng trẻ tuổi có chút khả nghi cùng mua cải thảo, cà rốt và ớt xanh trong siêu thị.
Cố Tuyết Hàm cảm thấy kể từ trung học, cô đã không mua những món đồ mang hơi thở cuộc sống đời thường như thế này trong siêu thị.
Nhưng Tây Văn thì trái lại, anh lựa chọn rất nghiêm túc, anh còn phổ cập cho Cố Tuyết Hàm giá trị dinh dưỡng của mỗi loại rau củ khác nhau, nom điệu bộ rất hiểu biết, rất chú trọng.
Cố Tuyết Hàm đã bắt đầu cảm thấy anh đáng nghi, nhưng vẫn kiềm chế không thể hiện ra, chỉ yên lặng quan sát từng cử chỉ lời nói của anh.
Con người có lẽ có thể giả bộ trong thời gian ngắn, nhưng tiếp xúc với nhau trong thời gian dài, tính cách chân thật của bản thân sẽ không kiểm soát được mà bộc lộ ra -- Ví dụ như Văn Tây không tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời như anh thể hiện lúc trước, rất nhiều thông tin cung cấp cho Cố Tuyết Hàm cũng không quá chân thực.
Nhìn vào mức độ thành thạo và cách anh chọn thức ăn và rau rợ.
Đầu tiên, anh tuyệt đối không phải đứa trẻ lớn lên trong gia đình nghèo khó, vì nếu là đứa trẻ có gia cảnh bình thường, lúc mua rau sẽ vô thức đến khu giảm giá hoặc khuyến mại, còn Văn Tây không làm như thế, anh ngó lơ hai chữ “giảm giá”, đi thẳng về phía khu vực riêng dành cho đồ nhập khẩu và đồ hữu cơ đắt đỏ. Thậm chí ngay cả mác giá cũng chẳng nhìn thêm lần nữa, cũng nằm lòng cách làm các loại cá biển nhập khẩu.
Thứ hai, anh cũng không phải chàng trai có tính cách yếu đuối nhút nhát cần người khác bảo vệ, vì cách anh mua hay chọn đồ thể hiện rõ anh có mục đích rõ ràng, hoàn toàn biết mình muốn cái gì, gần như không chần chừ lấy một giây -- Suy luận chi tiết hơn, trong cuộc sống, e là anh cũng là người có mục tiêu rõ ràng, chứ không phải người do dự thiếu quyết đoán.
Thứ ba, chắc chắn anh không phải người hay biết nghe lời. Bởi vì kể từ lúc ở cạnh Cố Tuyết Hàm vào tối nay, sự điềm tĩnh và chững chạc tự nhiên trên khuôn mặt anh đã mơ hồ bắt đầu lộ ra -- Nếu là một cậu trai trẻ tuổi bình thường chưa va vấp với xã hội, có lẽ sau khi bị tên cướp làm bị thương, người đó sẽ không xử lý mọi việc còn lại nhanh và dứt khoát như vậy. Còn Văn Tây lại có tư duy rõ ràng, thậm chí không có chút căng thẳng nào, nhìn qua đã biết có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, có một nội tâm mạnh mẽ để giải quyết những vụ việc khẩn cấp.
Nhưng nếu nói anh hoàn toàn không nghe lời, dường như cũng không thể phủ nhận như vậy.
Bởi cuối cùng, sau khi Văn Tây mua thực phẩm xong, anh tự động theo Cố Tuyết Hàm về nhà cô, sau đó anh chàng trẻ tuổi này lập tức vào bếp, hoàn toàn không bận tâm cánh tay vẫn còn bị thương của mình, khăng khăng muốn nấu một bữa cơm cho Cố Tuyết Hàm.
“Cậu không cần phải mang gánh nặng tâm lý, bản thân tôi cũng phải ăn, cũng không thể để cậu làm hết được.”
Anh nhoẻn miệng cười với Cố Tuyết Hàm, rồi chỉ vào sofa, “Tuyết Hàm cứ ngồi xem ti vi nghỉ ngơi một lát đi, tôi nấu rất nhanh.”
Văn Tây nói xong liền xoay người đi vào trong bếp.
Cố Tuyết Hàm nghe thấy tiếng thái rau vang lên trong bếp, đột nhiên có chút hoảng hốt, hình như kể từ khi đi làm rồi ở riêng, trong nhà hiếm khi nào có hơi thở cuộc sống như thế này. Nghe tiếng thái rau có nhịp điệu trong phòng bếp, tiếp theo đó là tiếng rau được bỏ vào chảo xào, còn cả tiếng cháy xì xèo sau khi dầu đã nóng, Cố Tuyết Hàm chợt cảm thấy mình nhớ nhung và cũng khát khao cảm giác ấm cúng này.
Cô không quá ghét việc nấu nướng, chỉ cần người nấu không phải cô là được.
Trong câu chuyện cổ tích Trung Quốc ngày xưa, người nấu cơm đều là nàng tiên ốc, bây giờ đã sang thời đại mới, người nấu cơm hoàn toàn có thể là chàng tiên ốc.
Nếu Văn Tây bằng lòng làm người đầy tớ của cô, dường như cũng không phải không thể.
Còn những chuyện mà Văn Tây cố tình giấu giếm, Cố Tuyết Hàm hoàn toàn không để tâm, cô có hàng trăm cách điều tra cặn kẽ, vì cô là một luật sư cộng sự kia mà.
Nói tóm lại nguyên tắc của Cố Tuyết Hàm trước giờ vô cùng đơn giản -- Nếu ưng ý một tên lừa bịp, trước tiên cô sẽ cho đối phương một cơ hội, thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống đối sẽ nghiêm trị. Sau đó giáo dục bổ sung, nếu đối phương không hợp tác không thành thật, hơn nữa không thể giáo dục, thế thì dứt khoát hơn chút nữa, trực tiếp đánh gãy chân rồi dẫn về, bảo đảm tên bịp bợm này không thể giở trò lừa gạt nữa, an phận thủ thường sống qua ngày.
Rất đơn giản, cũng thật sáng suốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.