🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc dù bên dưới không có ai giúp đỡ, lượng công việc dạo gần đây không thể không nhiều lên, nhiều đến mức khiến người ta sắp sửa sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng chẳng phải không có chuyện tốt xảy ra.
Một chuyện khiến Cố Tuyết Hàm vô cùng bất ngờ là, trong vụ án tranh chấp lao động của dược phẩm sinh học Tâm Nhiên, cô vừa mới chỉnh sửa xong các bản tường trình có liên quan, dự định bổ túc chứng cứ theo mục lục bổ sung chứng cứ mà mỗi nhân viên vừa đưa ra, ai ngờ bộ phận pháp lý và bộ phận nhân sự phía Tâm Nhiên đã chủ động liên hệ, bày tỏ vụ việc sa thải nhân viên trước đó quả thực có tồn tại vấn đề về mặt thủ tục.
“Chào luật sư Cố, theo điều tra nội bộ của chúng tôi, vụ việc nhóm nhân viên vi phạm kỷ luật nghiêm trọng sau khi kiểm tra đối chiếu đã có sai sót, chúng tôi đã điều tra lại, phát hiện đối phương không hề có hành vi thay nhau quẹt thẻ check in để gạt tiền tăng ca. Vì vậy mấy ngày nữa công ty sẽ xin lỗi tất cả các nhân viên chịu sự đối xử không đúng trên trang web chính thức của công ty, đồng thời sẽ xử lý nghiêm khắc nhân viên có liên quan trong vụ việc giả tạo chứng cứ hãm hại đồng nghiệp này.”
Thái độ của chuyên viên bộ phận pháp lý gọi điện thông báo cho Cố Tuyết Hàm vô cùng khách sáo, “Cô là luật sư đại diện của nhóm nhân viên bị liên lụy, vì thế sếp Đàm cử tôi trực tiếp trao đổi với cô, về phương án giải quyết tiếp theo, phía chúng tôi có hai phương án: Ngoài lên tiếng xin lỗi, đối với tất cả những nhân viên vô tội bị liên lụy, chúng tôi đều sẽ bồi thường một khoản tiền nhất định, còn vấn đề ra đi hay ở lại thì hoàn toàn tôn trọng ý kiến của họ. Nếu họ bằng lòng chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, bằng lòng ở lại Tâm Nhiên tiếp tục làm việc, đãi ngộ lương thưởng của mỗi người sẽ được tăng thêm 10%, dây chuyền sản xuất nghiên cứu bị cắt giảm trái quy định cũng được phục hồi, bảo đảm quyền lợi hợp pháp của các nhân viên; Nếu cảm thấy cách làm của Tâm Nhiên lần này đã làm tổn hại sự tín nhiệm của họ đối với công ty, không thể tiếp tục ở lại Tâm Nhiên, chúng tôi cũng sẽ gửi khoản tiền bồi thường theo quy định pháp luật.”
Cố Tuyết Hàm nhíu mày lắng nghe hai phương án của đối phương, dù đứng ở góc độ nào mà nói, cả hai phương án đều cực kỳ vẹn toàn, nhưng... Cố Tuyết Hàm luôn hết sức cảnh giác đối với chiếc bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống. Rõ ràng mấy nhân viên bị liên quan đều nói, bộ phận pháp lý và bộ phận nhân sự của công ty vô cùng cố chấp và cứng nhắc, dù thế nào cũng không chịu nghe lý lẽ từ bên phía nhân viên, sao bây giờ thái độ đột ngột quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?
“Xin hỏi người phụ trách các thủ tục phía sau vẫn là tổng giám đốc Đàm Vệ Tường sao?”
Nếu vẫn là Đàm Vệ Tường nắm quyền thì bây giờ vẫn không chắc giải pháp này có phải là Đàm Vệ Tường lại đặt bẫy gì đó, định giở trò sao lưng hay không?
Người liên hệ bên phía bộ phận pháp lý bật cười, đáp: “Không phải, hiện tại chuyện này do sếp Đàm nhỏ của chúng tôi trực tiếp phụ trách, vì chuyện này mà sếp Đàm đã đích thân điều tra, sau khi phát hiện vấn đề đã tạm thời cách chức Đàm Vệ Tường dính dáng tới việc này, đưa đến bộ phận thẩm tra nội bộ để tiếp tục mở rộng điều tra, nếu có hành vi vi phạm pháp luật, sau này chúng tôi cũng sẽ khởi kiện với danh nghĩa của công ty. Vụ việc lần này liên quan tới hành vi không hợp quy định, nhân viên có cấp bậc thấp nhất sẽ bị sa thải trực tiếp, nhân viên có cấp bậc nhất định vì xem xét đến chuyện sẽ có ảnh hưởng nhất định, hoặc vẫn tồn tại hành vi vi phạm pháp luật khác, cũng bị đưa đến bộ phận điều tra nội bộ; Đối với những người bị tình nghi phạm tội có thể vi phạm pháp luật hình sự, chúng tôi cũng sẽ báo cảnh sát và mời viện kiểm sát can thiệp.”
...
Cố Tuyết Hàm cúp máy trong cảm giác bất ngờ và kinh ngạc, nằm ngoài dự liệu của cô là tay sếp Đàm mới nhậm chức của Tâm Nhiên có vẻ không phải cậu ấm ăn chơi nuôi tốn gạo, không ngờ tác phong làm việc lại vô cùng quyết đoán dứt khoát, hoàn toàn không nương tay với Đàm Vệ Tường vừa có quan hệ thân thích vừa là người điều hành Tâm Nhiên nhiều năm.
Khi Cố Tuyết Hàm báo tin này cho các đương sự của mình, mọi người đều tỏ ra bất ngờ, ngoài ra còn vui mừng và xúc động.
“Tốt quá rồi! Tôi đã vào làm từ lúc Tâm Nhiên mới thành lập, kể ra cũng có cảm tình với công ty, bản thân tôi vẫn còn dự án nghiên cứu ở công ty, bây giờ họ đưa ra giải pháp này cũng coi như lấy lại danh dự cho chúng ta, tôi bằng lòng quay về!”
“Sếp Đàm nói, ngoài việc quay về làm việc mọi người có thể tiếp tục đảm nhận vị trí cũ, họ cũng sẽ đánh giá lại loại thuốc mới mà chúng ta nghiên cứu phát triển, một khi thông qua đánh giá, sếp Đàm sẽ ra mặt thêm vốn đầu tư.”
“Không ngờ sếp Đàm tuy còn trẻ nhưng làm việc lại lanh lẹ dứt khoát như vậy, tôi nghe nói Đàm Vệ Tường bị cách chức thẳng, tiếp nhận điều tra, đám bợ đỡ bên dưới hắn ta cũng bị điều tra xử lý toàn bộ, người thì bị sa thải, người thì bị chuyển giao xử lý theo pháp luật, thật là hả lòng hả dạ!”
...
Cuối cùng, Cố Tuyết Hàm trao đổi riêng với từng khách hàng để nắm được mong muốn của họ, đảm bảo mỗi người đều đã nhận được cách giải quyết khiến họ hài lòng.
Không thể không nói, sếp Đàm thần bí kia thực sự đã khiến Cố Tuyết Hàm hơi bất ngờ. Trước đây ít nhiều cô cũng có ý kiến phiến diện, nhân phẩm của người này quả thực không tệ, đặc biệt là đối với gia đình chị Chu - nhân viên phụ trách vệ sinh, vị sếp này còn trả thêm khoản trợ cấp chữa bệnh.
“Tóm lại, phí nằm viện điều trị của mẹ cậu sau này đều do Tâm Nhiên chi trả toàn bộ, mẹ cậu có thể nghỉ ốm dài hạn. Mặc dù sau khi hết ba tháng nghỉ ốm trong năm, công ty có thể trả một tháng tiền bồi thường kinh tế rồi chấm dứt hợp đồng lao động, nhưng Tâm Nhiên sẽ không sa thải mẹ cậu, cậu cứ yên tâm đưa mẹ cậu đi dưỡng bệnh. Tâm Nhiên sẽ chi trả đủ đãi ngộ của nhân viên như bảo hiểm y tế, cũng sẽ chi trả toàn bộ chi phí liên quan, nếu cậu phải đi làm, Tâm Nhiên cũng sẽ chi trả chi phí thuê hộ lý.”
Đây là lần thứ hai Cố Tuyết Hàm gặp Văn Tây, anh vẫn mặc bộ quần áo giống hệt lần trước, dù đã giặt sạch nhưng vẫn có vẻ mộc mạc. Lần này Cố Tuyết Hàm hẹn gặp anh ở một nhà hàng, so với những nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng trong nhà hàng, cách ăn mặc của Văn Tây khá nổi bật, hơn nữa tướng mạo của anh cũng nổi bật như cách ăn mặc-- có người có hứng thú với khuôn mặt của anh, cũng có người nhíu mày liếc xéo vì trang phục của anh.
Nhưng Văn Tây chẳng hề bận tâm, dù gia cảnh khó khăn, sống lưng của anh vẫn luôn ưỡn thẳng, cũng không vì những ánh mắt ẩn chứa vô vàn hàm ý khác nhau mà trở nên mất tự nhiên, không tự ti cũng chẳng nhạy cảm quá mức, trái lại thoải mái thản nhiên.
Đối với chuyện nhận được sự giúp đỡ của sếp Đàm, anh ngoan ngoãn bày tỏ sự cảm ơn với Cố Tuyết Hàm: “Cảm ơn chị, nếu không có chị, chỉ e là chuyện này sẽ không được giải quyết suôn sẻ như vậy.”
Không có công không hưởng lộc là nguyên tắc của Cố Tuyết Hàm, đối với vụ án tranh chấp lao động chưa bắt đầu khởi kiện đã đạt được thỏa thuận hòa giải này, cô cảm thấy mình không có tư cách tranh công trạng, “Thú thực là tôi không làm gì, là do Tâm Nhiên chủ động đề nghị hòa giải. Cậu cũng nhìn thấy phương án hòa giải rồi, khá công bằng và có tình người.”
Vì lúc hẹn gặp Văn Tây vừa hay sắp đến giờ ăn cơm, Cố Tuyết Hàm tiện thể mời anh cùng đến nhà hàng, gọi một vài món ăn, Văn Tây nhìn có vẻ hơi ngại ngùng, lúc gọi món cực kỳ thấp thỏm, cuối cùng vẫn là Cố Tuyết Hàm gọi món giúp anh. Lúc này anh đang dè dặt cắt bít tết, sau đó ngước ánh mắt sáng ngời ẩn chứa mong muốn được biết như một chú cún con.
“Chị ơi, bên phía Tâm Nhiên là ai chủ động đưa ra phương án hòa giải này thế? Em nên cảm ơn ai ạ?”
Dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng Cố Tuyết Hàm vẫn thành thật nói: “Sếp Đàm mà cậu nói đó.”
Văn Tây nở nụ cười đẹp mắt, hàm răng trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời, “Xem ra sếp Đàm này vẫn đáng để kỳ vọng một chút.”
Cố Tuyết Hàm “ừm” một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Nhưng Văn Tây lại có vẻ hào hứng, anh uống một ngụm nước ép, ngẩng đầu nhìn Cố Tuyết Hàm, “Sao chị không khen sếp Đàm một câu? Em cảm thấy con người anh ấy thật sự không tồi, tuy còn trẻ nhưng biết phân định phải trái, hành xử quả quyết...”
Cố Tuyết Hàm nhíu mày, không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của Văn Tây, “Chuyện này có gì đáng khen? Anh ta chỉ làm việc trong bổn phận của anh ta, chưa đến mức phải ca ngợi, chỉ không khiến người ta phải mắng anh ta thôi. Giới trẻ các cậu đừng để chủ nghĩa tư bản rù quến dễ dàng như vậy, cứ như anh ta cho các cậu quyền lợi làm việc hợp pháp bình thường, mọi người còn phải cảm ơn anh ta vậy, phải có tí tinh thần đấu tranh.”
Văn Tây giống như bị chết ngẹn, ngây ngẩn một lúc mới hắng giọng nói tiếp: “Cái chính là vì em nghe nói sếp Đàm cũng trạc tuổi em, em nghĩ thay anh ấy, cảm thấy anh ấy cũng rất khó khăn, tiếp quản công ty được coi là thù trong giặc ngoài như Tâm Nhiên, sức khỏe của ba ruột không ổn, không thể quản lý công ty, lại có ông chú như phường lang sói ngấp nghé quyền quản lý, vậy mà vẫn có thể chống lại áp lực, đưa ra phương án giải quyết công bằng dứt khoát như vậy, đúng là không dễ dàng chút nào.”
Lúc này Cố Tuyết Hàm càng không thể hiểu nổi, cô nhìn chăm chú Văn Tây một lúc lâu, nói thật lòng: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cừu thương xót sói sống không dễ dàng đấy.”
“...”
Cô vô cảm uống nước ép, “Nếu cậu đã rảnh đến mức có thể thương xót sếp Đàm có gia tài bạc triệu kia, năm nghìn tệ mượn tôi lúc trước bao giờ có thể trả tôi thế?”
“...”
Bởi vì cuối cùng Tâm Nhiên đã chọn phương án hòa giải, giữ lại vị trí công tác của Chu Hương Linh, cho nên không còn dính dáng đến khoản bồi thường kinh tế sau khi khi chấm dứt hợp đồng lao động, phí điều trị mà họ chi trả sau này cũng được công ty trực tiếp thanh toán bằng hóa đơn điều trị do gia đình Chu Hương Linh cung cấp. Vì vậy trong vụ việc lần này, gia đình Chu Hương Linh không nhận được phí bồi thường bằng hiện kim ngay, cũng không còn khả năng Cố Tuyết Hàm có thể trừ thẳng vào khoản tiền này.
“Vì tôi thực sự không làm gì trong việc hòa giải lần này, vì thế phí luật sư có thể miễn cho cậu, nhưng năm nghìn tệ có tính chất vay mượn dân sự, tôi không thu tiền lãi nhưng cậu phải trả tiền.” Cô nhìn thoáng qua Văn Tây, “Cậu là một thanh niên có chân có tay, phí thuê hộ lý của mẹ cậu bây giờ cũng do Tâm Nhiên chi trả, lúc nào cậu đi tìm việc?”
Hiển nhiên Văn Tây không ngờ Cố Tuyết Hàm lại hỏi những chuyện này, anh hơi trợn tròn mắt nói: “Chị à, thế tóm lại là chị giữ em ở lại cùng ăn cơm là vì muốn giục em sao...”
Cố Tuyết Hàm chẳng buồn để ý đến anh, trong lúc anh đang tỏ vẻ không thể tin nổi, cô rút tập tài liệu đã được in trong túi ra, nói: “Đây là tin tức tuyển dụng mà tôi đã để ý dạo gần đây, chọn lọc giúp cậu luôn rồi, những nơi mà tôi cho rằng khá chính quy và phù hợp với trường hợp của cậu, tôi đã giúp cậu khoanh tròn bằng bút đỏ. Cậu đi nộp hồ sơ, phỏng vấn từng nơi một, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.”
Cô nói đến đây, lại cầm một túi tài liệu để bên chân lên đưa cho Văn Tây, “Đây là tài liệu ôn tập cho thí sinh tự do, cậu cầm lấy đi, đến lúc đó có thể vừa làm vừa tự thi, đợi đến khi trình độ được nâng cao, có thể đổi sang nơi làm việc khác tốt hơn.”
Nói xong, Cố Tuyết Hàm lại rút ra một tờ hóa đơn, “Chỗ tài liệu này tổng cộng là hai trăm tám mươi sáu tệ, nếu cậu muốn lấy thì nhớ sau này phải trả tôi tổng cộng là năm nghìn hai trăm tám mươi sáu tệ nhé. Còn nếu không muốn tự thi, bây giờ cậu có thể từ chối, tôi sẽ gửi chuyển hoàn hàng không lý do trong vòng bảy ngày, không phát sinh chi phí, sau này cậu chỉ cần trả tôi năm nghìn tệ.”
Có lẽ Văn Tây đã kinh ngạc đến điếng người, anh nhìn tập tài liệu trước mặt, nói bằng giọng hơi khó tin: “Chị à, em cứ tưởng chị có chút tình cảm đặc biệt với em... vì dù sao trong số nhiều khách hàng lần này, chị chỉ mời mỗi em ăn trưa cùng chị, em cứ tưởng chị có ý với em...”
Văn Tây nhìn có vẻ đã chịu cú sốc lớn, “Thực ra khi chị mời em ăn cơm cùng chị, trong lòng em rất vui sướng, vì em nghĩ chị đối xử với em khác người khác, vì thực ra em đã trúng tiếng sét ái tình với chị...”
Tiếc là anh chưa nói hết thì đã bị Cố Tuyết Hàm ngắt lời.
Cô nhíu mày, “Dừng lại. Đừng tưởng tỏ tình với tôi là có thể thoát trách nhiệm trả nợ.” Cố Tuyết Hàm nói một cách vô tình: “Chiêu này không ăn thua với tôi đâu, em trai à.”
“Mời cậu ăn cơm là vì nhà hàng này dạo này đang mừng tròn một năm khai trương, hai người ăn sẽ được miễn phí một người. Mà cậu lại là người không nghề ngỗng rảnh rang duy nhất trong số tất cả khách hàng lần này, không bận rộn như những người khác.” Cố Tuyết Hàm khẽ mím môi dưới, “Đương nhiên, trong số tất cả khách hàng, cũng chỉ có cậu nợ tiền tôi, tôi hy vọng cậu sẽ nhanh chóng tìm được công việc kiếm sống nào đó để còn trả tiền cho tôi.”
Văn Tây tỏ vẻ bị tổn thương nặng nề, “Em cứ tưởng chị là một chị gái xinh đẹp lương thiện...”
“Tôi đã nói với cậu rồi, trên đời này không có chân tình, cậu khen tôi cũng chẳng có tác dụng.”
Văn Tây có vẻ muốn giải thích thêm nhưng tiếc là Cố Tuyết Hàm không có hứng thú nghe, cô xác nhận Văn Tây không có ý định trả lại tài liệu ôn tập cho thí sinh tự do, bèn gọi phục vụ tới tính tiền. Liếc qua đồng hồ rồi chào tạm biệt Văn Tây một cách qua quýt, sau đó đi thẳng ra khỏi nhà hàng, chỉ để lại Đàm Văn Tây mắt chữ O mồm chữ A ngồi trong nhà hàng một hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Từ cấp ba Đàm Văn Tây đã học ở nước ngoài, nhưng từ khi còn rất nhỏ, Đàm Văn Tây đã nhận ra những người vây quanh anh vì gia thế của anh cực kỳ nhiều, dù vẻ ngoài của anh không hề kém, học lực cũng chẳng tệ, nhưng mỗi lần người xung quanh đều biết bối cảnh của anh, luôn khiến anh cảm thấy mọi lời mời kết bạn đều không đơn thuần. Anh vẫn có chút chủ nghĩa lý tưởng, mong muốn tìm được một người bạn gái hoặc người bạn đời trong tương lai không vì gia thế của anh, thích anh chỉ đơn thuần là vì con người của anh.
Phải lòng Cố Tuyết Ham ngay từ cái nhìn đâu tiên là thật, tuy cô lớn hơn anh ba tuổi nhưng Đàm Văn Tây vốn chẳng bận tâm tới vấn đề tuổi tác, anh cảm thấy Cố Tuyết Hàm cực kỳ xinh đẹp, nhất là dáng vẻ khí khái lúc đang trong trạng thái làm việc, đó là dáng vẻ mà rất nhiều cô gái trạc tuổi anh không có, thành thục giỏi giang, lại tràn đầy sự bí ẩn và khí chất, quả thực khiến anh không thể rời mắt.
Lần này đột xuất đến Tâm Nhiên điều tra vụ việc tranh chấp lao động trong công ty, ngay từ ban đầu anh đã chủ động tiếp cận gia đình của bà Chu Hương Linh, đã nắm được không ít tin tức nội bộ từ chỗ Chu Hương Linh, đóng giả con trai Chu Hương Linh để gia nhập nhóm đòi quyền lợi, cũng là mong có thể đứng ở góc bộ nội bộ xem xem những nhân viên kỳ cựu này có nguyện vọng gì, như vậy anh mới có thể đưa ra phương án giải quyết một cách chuẩn xác, giữ lại những nhân tài cốt cán, chỉ là anh không ngờ mình lại tình cờ gặp gỡ Cố Tuyết Hàm.
Vốn dĩ không phải anh chưa từng che giấu thân phận bao giờ, nhưng lần nào cũng chỉ cần dựa vào khuôn mặt và vóc dáng của mình là anh đã có thể kết bạn hoặc được người khác yêu mến một cách dễ dàng. Nhưng không ngờ chiêu này lại không có tác dụng với Cố Tuyết Hàm, cô chẳng khác gì vật ngăn cách tường đồng vách sắt.
Anh muốn nhân cơ hội vay tiền phá tan khoảng cách, sau khi có được mối liên hệ với cô sẽ hẹn hò với cô, vậy mà không ngờ Cố Tuyết Hàm chỉ muốn giục anh trả tiền!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.