Chương trước
Chương sau
Tề Khê chỉ cảm thấy mình như một người bỗng nhiên uống say, mùi rượu bất chợt xông lên đầu, giờ phút này chỉ hận không có chỗ trốn.
Cố Diễn thật là, tại sao có thể mở miệng nói ra lời này.
Cô nhìn Cố Diễn một chút, có chút buồn cười lại có chút ngọt ngào: "Em mới ra khỏi nhà một ngày! Cũng không ở lại thành phố Lâm, cũng chỉ mới nửa ngày không gặp anh..."
"Đúng vậy, ròng rã nửa ngày rồi." Giọng điệu Cố Diễn rất kiềm chế đứng đắn nhưng lời nói có chút chua xót: "Em tới thành phố Lâm nửa ngày không liên lạc với anh, anh cảm thấy nửa ngày rất dài."
Anh có chút quái gở nói: "Nhưng trông em hình như cảm thấy nửa ngày vẫn rất ngắn, thoạt nhìn không có cảm giác giống anh."
Tề Khê nhìn vẻ mặt lên án của Cố Diễn chăm chú, bỗng nhiên có chút nhanh trí, sau đó vào trước lúc cô còn chưa kịp phản ứng, sờ lên đầu Cố Diễn.
Cố Diễn hiển nhiên không ngờ Tề Khê làm vậy, anh ngẩn người nhưng không di chuyển, ngược lại cổ vũ bằng ánh mắt.
Tề Khê bật cười, sau đó lại sờ lên đầu Cố Diễn giống như sờ con chó lớn.
"Không phải không nhớ anh, chỉ là hôm nay giải quyết chuyện của giám đốc nhân sự trước kia có quan hệ rất tốt với em. Bởi vì muốn tranh thủ thời gian về sớm một chút nên ở Nguyên Thần làm việc từng giây từng phút."
Cố Diễn ngẩn người: "Vì sao tranh thủ thời gian như vậy?"
"Bởi vì muốn mau chóng trở về gặp anh." Tề Khê nhìn Cố Diễn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Dù sao ở thành phố Dung cũng có một người đàn ông nhớ em tới nỗi nửa ngày cũng không chịu nổi."
"..."
Tề Khê mặc cho Cố Diễn vuốt ve ngón tay của cô, cô không trêu Cố Diễn nữa mà bắt đầu kể lại qua loa chuyện hôm nay mình gặp phải ở Nguyên Thần và mâu thuẫn nội tâm của mình trước đó, với chuyện này, cô thản nhiên nói: "Thật ra lúc xử lý chuyện này, em cứ nghĩ đến anh, quả thực có một nháy mắt em hoài nghi liệu mình có làm đúng hay không. Nhưng nghĩ tới anh, cảm thấy anh chắc chắn sẽ ủng hộ cách làm của em, mà nếu như là anh trải qua chuyện này thì chắc chắn anh cũng lựa chọn cách làm giống em. Cho nên tuy quả thật lần đầu gặp mâu thuẫn giữa tình nghĩa và pháp luật, cũng rất lo lắng và căng thẳng nhưng cuối cùng em không hối hận, em cảm thấy mình quyết định đúng với lương tâm."
"Em nghe nói kết cục của chú Đổng sẽ rất thảm, có thể ông ấy sẽ hận em mãi mãi, nhưng..."
Cố Diễn cầm tay Tề Khê: "Nhưng em không làm sai."
Anh kiên định nhìn Tề Khê, an ủi bằng giọng nói khiến người ta vô cùng tin tưởng: "Em chỉ làm chuyện một luật sư phải làm. Em là luật sư được cử tới Nguyên Thần giúp đỡ giải quyết vụ tranh chấp Vu Na Na nghỉ việc, vậy trong tất cả chuyện này, em phải giải quyết chuyện này ở góc độ người ngoài cuộc của một luật sư chuyên nghiệp. Cho nên, Tề Khê em làm rất tốt."
"Rất nhiều người rơi vào chọn lựa như vậy nhưng có thể không vì tình nghĩa, ra quyết định công bằng chỉ có số ít người. Cũng vì vậy, số ít này mới vĩ đại. Ví dụ như ba mẹ biết con mình phạm pháp không lựa chọn bao che mà lựa chọn tố cáo, chuyện này rất khó nhưng vì khó nên mới càng quý giá hơn."
Cố Diễn khẽ khàng sờ gương mặt Tề Khê, có chút ngượng ngùng dời ánh mắt: "Đương nhiên, trong mắt anh, em luôn luôn là quý giá nhất."
Tề Khê hôn lên má Cố Diễn một cái, sau đó cũng xấu hổ: "Anh cũng là quý giá nhất." Cô nói xong, có chút xấu hổ bắt đầu lảng sang chuyện khác: "Nhưng mà tối muộn vậy rồi còn để anh tới trạm đón, vất vả cho anh rồi, hại anh chẳng thể nào ngủ ngon."
"Không vất vả." Cố Diễn bị Tề Khê tập kích, mặt hơi đỏ lên, anh dời mắt, tiếng nói trầm thấp êm tai: "Cứ quên nói với em, con số may mắn của anh trước giờ không phải 7, anh thích BMW series 7, chỉ đơn thuần là "series 7" đồng âm với tên của em thôi, có thể lái chiếc xe này tới đón em, anh không thấy vất vả vì đây là cảnh trước kia anh luôn chỉ thấy trong mơ."
Tề Khê nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nhìn Cố Diễn: "Vậy ý của anh là, ban đêm anh ngủ thường mơ về em à?"
Cố Diễn ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Tề Khê sẽ chú ý tới hướng này nhưng anh vẫn "ừ" một tiếng rồi hạ tầm mắt, nhìn đồ vật trong xe: "Đúng vậy."
Tề Khê tiến tới, nắm cánh tay Cố Diễn rồi cọ mũi vào quần áo anh, giọng nói nũng nịu dụ dỗ: "Vậy anh mơ thấy cái gì vậy? Hình tượng của em trong giấc mơ của anh đẹp không?"
Cũng không biết là trong mơ nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt Cố Diễn trở nên lúng túng, ánh mắt có chút trốn tránh, giọng điệu cũng trở nên hơi căng thẳng. Hình như anh không muốn nói về chủ đề này, dùng lời ít mà ý nhiều trả lời biểu đạt thái độ né tránh của mình.
"Đã quên mơ gì rồi." Cố Diễn giải thích có chút không logic: "Hình ảnh của em trong mơ đẹp mà."
Tề Khê bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Cố Diễn rất nhanh, cô có chút bất mãn với thái độ qua loa của Cố Diễn, có chút tức giận nói: "Nếu quên rồi thì sao còn có thể nhớ rõ hình ảnh đẹp hả?"
Huống hồ cái chữ "mà" này cũng rất có linh tính.
Tề Khê hoài nghi hợp lý Cố Diễn nhất định nói xấu mình trong mơ, bởi vì theo sự truy hỏi của cô, vẻ xấu hổ trên mặt Cố Diễn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí làm Tề Khê có ảo giác anh bây giờ hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ xe chạy trốn.
Sau đó Tề Khê nhìn Cố Diễn giả vờ nhìn đồng hồ tỏ vẻ không còn sớm nữa, nên đưa Tề Khê về nhà sớm một chút, vậy nên gượng gạo chuyển chủ đề.
Lần này Tề Khê rất chắc chắn giấc mơ của Cố Diễn về cô chắc hẳn không có chuyện tốt, cô phụng phịu, đồng thời quyết định tối này trong mơ cũng phải giày vò Cố Diễn, đánh anh thật mạnh ở trong mơ.
**
Cuối cùng trên đường thông thoáng, Cố Diễn thuận lợi đưa Tề Khê về cửa nhà.
Ngày mai là cuối tuần, mẹ Tề Khê cũng sắp sinh nhật nên Tề Khê quyết định cuối tuần không ở lại nhà thuê mà lựa chọn về nhà một chuyến.
Từ khi Tề Khê rất không phối hợp quấy nhiễu hai lần xem mắt ba mình Tề Thụy Minh sắp xếp, Tề Thụy Minh giận tím mặt. Tề Khê nghe mẹ nói sau khi ông về nhà thì nổi trận lôi đình, trách mắng Tề Khê một trận, tuyên bố muốn xem Tề Khê có thể đi đến đâu với năng lực của mình.
Vì thế, Tề Thụy Minh hiển nhiên quyết định không cho Tề Khê một xu ra ngoài thuê nhà, chờ Tề Khê cúi đầu trước. Vậy nên trong lúc Tề Khê thuê nhà làm việc, ba cô quả thật chưa từng giúp đỡ một xu nào, thậm chí từ sau khi Tề Khê không nghe lời ông đi xem mắt xích mích với ông, ông chưa từng chủ động quan tâm tới cuộc sống của Tề Khê.
"Con cũng thật là, ba con tính tình bướng bỉnh, con người ông ấy không xấu chỉ là tính cách nóng nảy, hơn nữa bị huyết áp cao, người huyết áp cao rất khó khống chế cảm xúc. Đôi khi tính tình khó chịu, ba con lại là cộng sự trong công ty luật, tuy không phải công ty lớn như Cạnh Hợp nhưng ngày thường áp lực khách hàng cũng rất lớn. Cha con các người có xích mích cỡ nào thì, Khê Khê à, thật ra chỉ cần con cúi đầu với ba con thì ba con cũng có cái thang xuống."
Sáng sớm hôm sau, Tề Thụy Minh có một khách hàng ở nơi khác cần một luật sư làm chứng công việc nên ông ra ngoài bắt xe lửa từ sáng sớm, Tề Khê cũng không chạm mặt ông.
Nhưng mà, trong nhà không có ông, bầu không khí vốn căng thẳng cũng hòa hoãn lại.
Mẹ Tề Khê - Hề Văn cũng nhân cơ hội này đả thông tâm lý Tề Khê, bà kéo tay Tề Khê: "Hai cha con các người quả thật giống tính nhau."
Đáng tiếc Tề Khê nghẹn cục tức trong lòng: "Thôi đi, ông ấy rõ ràng là coi thường con gái, mẹ xem xem ông ấy cổ hủ thế nào, luôn cho rằng đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, con gái phải ở nhà giúp chồng dạy con. Vậy thì con liều mạng ôn thi đỗ đại học Dung làm gì? Cố gắng học tập như vậy chẳng lẽ chỉ để kết hôn sinh con?"
Giọng điệu mẹ Tề Khê ôn hòa vỗ vỗ mu bàn tay Tề Khê: "Không thể nói như vậy, mẹ và ba con cùng tốt nghiệp Học viện pháp lý nhưng bây giờ ở nhà làm vợ, mẹ cũng thấy rất hạnh phúc. Có thể sinh ra đứa con gái như con, mẹ rất biết ơn, mẹ chưa từng hối hận vì nghỉ việc để ở bên con, cũng không thấy bị ép buộc. Đó đều là mẹ tự nguyện, cũng không cảm thấy lãng phí trình độ học vấn của mình. Mẹ cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống bây giờ."
Tề Khê không nhịn nổi dựa đầu vào mẹ.
Hề Văn luôn rất dịu dàng nên trong lòng Tề Khê cũng bình tĩnh hơn nhưng cô vẫn không phục: "Nhưng mẹ ơi, con cảm thấy phụ nữ muốn làm gì thì không nên theo một chương trình sẵn, lựa chọn của chúng ta phải là tự do, bản thân chúng ta làm chủ. Mẹ cảm thấy cuộc sống gia đình, nuôi dưỡng con cái cho mẹ niềm vui lớn hơn thành công ở chỗ làm thì mẹ không cần băn khoăn mình ở trình độ gì, cho dù tiến sĩ đại học danh tiếng, dư luận xã hội cũng phải tôn trọng lựa chọn ở nhà làm vợ của mẹ, chứ không phải chỉ trích mẹ lãng phí học vấn tự hủy tương lai, bởi vì đó là cuộc đời của mẹ, lựa chọn của mẹ."
"Nhưng tương tự, con cũng vậy, con cảm thấy sự nghiệp thành công mới là giá trị quan trọng nhất trong cuộc đời làm phụ nữ của con thì cũng phải được tôn trọng, chứ không phải dùng cái truyền thống gọi là "đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm" để gạt chúng ta ra khỏi nơi làm việc, chèn ép không gian sinh tồn ở chỗ làm việc của chúng ta."
Giọng điệu của Tề Khê rất chân thành: "Chỉ cần không phạm pháp, phụ nữ được tự do đưa ra bất kỳ lựa chọn gì, chỉ cần cô ấy có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn ấy. Không phải chịu bất kỳ can thiệp gì của người khác giới, cảm thấy phải ngừng phấn đấu ở chỗ làm trở về nhà; cũng không phải chịu bất kỳ can thiệp gì của người cùng giới. Con cho rằng phải dốc sức ra xã hội làm việc mới là phụ nữ thời đại mới."
Hề Văn gật đầu cười: "Mẹ biết mẹ biết, lý luận của mẹ không bằng con, tài ăn nói kém xa con, tư tưởng của ba con có phần quá truyền thống nhưng lý tưởng của ông ấy quả thực xuất phát từ hy vọng con mình không quá cực khổ, con xem ông ấy, tối hôm qua còn đi công tác, rạng sáng về nhà ông ấy vẫn còn đang tăng ca trong công ty. Con và mẹ ngủ rồi ông ấy mới về nhà, kết quả sáng nay con còn chưa rời giường ông ấy lại đi công tác."
"Luật sư muốn giỏi thì không thể không hy sinh một chút thời gian cá nhân cho công việc. Hơn nữa bây giờ con vẫn là luật sư tập sự, có thể còn chưa cảm nhận được loại áp lực ấy nhưng chờ con nhiều kinh nghiệm, tiếp nhiều khách hàng rồi, lúc mỗi một khách hàng đều thúc giục con, áp lực ấy con bây giờ không thể tưởng tượng đâu. Con bây giờ bên trên còn có luật sư hướng dẫn gánh vác áp lực ấy cho con, con còn chưa trực tiếp đối mặt với khách hàng đâu."
Hề Văn dịu dàng vén tóc rối trên trán Tề Khê ra: "Ngành nghề khác có thể chỉ cần quen nghiệp vụ, tuổi tăng thêm nhiều kinh nghiệm, rất nhiều chuyện lặp lại, có thể xử lý dựa vào kinh nghiệm, càng làm càng nhẹ nhàng, càng làm càng thành thạo. Nhưng luật sư thì không, luật sư chỉ có tuổi tác tăng, vụ án tiếp nhận càng ngày càng phức tạp, hơn nữa sự thật ở mỗi một vụ án chênh lệch quá lớn, căn bản không thể dựa vào kinh nghiệm vụ án trước dễ dàng giải quyết vụ án sau và lặp lại cách từng xử lý."
"Chúng ta làm cha mẹ, thật sự không hy vọng con cũng có cuộc đời khổ cực như vậy."
Hề Văn nhìn vào mắt Tề Khê, dẫn dắt từng bước nói: "Ba mẹ phấn đấu khổ cực như vậy chẳng phải là vì con có cuộc sống thoải mái hơn sao? Làm mẹ của con, mẹ tất nhiên cũng hy vọng con không vất vả, nhưng mẹ cũng là phụ nữ nên cũng có thể hiểu con từ một góc độ khác, mẹ sẵn lòng tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của con, chỉ là ba con thỉnh thoảng nói mấy lời, con đừng để trong lòng quá."
Hề Văn cười cười: "Con người ba con như vậy đó, nói chuyện đôi lúc có chút khó nghe nhưng nội tâm rất hiền lành."
Mẹ cô nói tới ba là gương mặt bất giác lộ ra nụ cười.
Tề Khê biết, tuy cái thời ba mẹ mình còn phổ biến xem mắt thậm chí ép duyên nhưng Hề Văn và Tề Thụy Minh tự do yêu nhau, lúc trước hai người quen biết ở trong đội biện luật ở Học viện pháp lý. Lúc ấy Hề Văn đã có chút danh tiếng, còn Tề Thụy Minh là lính mới mới gia nhập đội biện luận nhưng Tề Thụy Minh thanh niên sức trâu lúc ấy dựa vào sức mình, mỗi ngày gửi một bức thư tình làm Hề Văn rung động, mà tất cả số thư tình ấy bây giờ vẫn là vật kỷ niệm tình yêu của ba mẹ Tề Khê. Tề Khê thường xuyên thấy mẹ lấy ra đọc lại, vẻ hạnh phúc lộ rõ trên mặt.
Tề Khê từng nghe bạn của mẹ nói, lúc ở trường thành tích của Hề Văn tốt hơn Tề Thụy Minh nhưng cuối cùng là Hề Văn nghỉ việc ở nhà. Ngược lại là ba cô ở dưới sự ủng hộ của Hề Văn từng bước rèn luyện trong công ty luật lớn, tích lũy kinh nghiệm và mối quan hệ, cuối cùng tách ra tự mình mở một công ty luật nhỏ.
Tuy nói là công ty nhỏ nhưng dẫu sao cũng là người lập ra công ty, cho nên tuy thu nhập kém phía đối tác lớn như Cạnh Hợp, nhưng thu nhập cũng xem như cao hơn mức bình thường.
Tề Khê cũng coi là chứng kiến ba mẹ mình giúp đỡ nhau lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Ông bà nội cô là nông dân nên hoàn toàn không thể giúp đỡ gì cho gia đình nhỏ này. Tề Khê có được cuộc sống như bây giờ quả thực là kết quả Tề Thụy Minh phấn đấu.
Nghĩ như thế, lại thêm Hề Văn thuyết phục, oán trách trong lòng Tề Khê với ba mình cũng bớt đi một chút nhưng ngoài miệng cô vẫn không tha thứ: "Là ông ấy bận rộn, từ lúc con học cấp ba đã vậy rồi, suốt ngày không trở về nhà ăn cơm, hầu như ngày nào cũng tăng ca ở công ty. Vất vả tới cuối tuần, tòa án cũng nghỉ ngơi, ông ấy lại đi xã giao khắp nơi, phải giữ mối quan hệ với khách hàng này, phải tặng quà khách hàng kia."
Tuy có rất nhiều ý kiến về Tề Thụy Minh nhưng giữa cha con quả thực không có xích mích tới nỗi trở mặt, chỉ là nhắc tới chuyện cũ Tề Khê càng nói càng chua xót trong lòng: "Tối hôm con điền nguyện vọng thi đại học ông ấy cũng không về nhà, lúc con tốt nghiệp cấp ba, đại diện học sinh lên phát biểu ông ấy cũng không đến, lúc đại học cũng vậy, về sau có phải con kết hôn còn phải hẹn trước với ông ấy hay không?"
Hề Văn bất đắc dĩ lắc đầu: "Con bé này, ba con cũng chẳng dễ dàng, trong công ty quả thực rất nhiều việc, ông ấy cũng là muốn nhân lúc bây giờ còn trẻ kiếm thêm một chút, tương lai để lại cho con nhiều hơn một chút."
Hề Văn nói tới đây, rất nhanh nhạy tìm ra được chút ít thông tin trong lời Tề Khê vô ý nói, bà nhìn vào mắt Tề Khê: "Khê Khê con có bạn trai chưa?"
Tề Khê sửng sốt, lập tức nhìn trái nhìn phải che giấu nói: "Hả? Gì ạ? Mẹ sao bỗng nhiên hỏi chuyện này ạ?" Cô ra vẻ thở hổn hển: "Chẳng lẽ mẹ giống ba cũng giới thiệu đối tượng xem mắt cho con ư?"
Hề Văn không khỏi cười ranh mãnh: "Mẹ vốn chỉ hoài nghi thôi, nhưng bây giờ xem ra ít nhất con hẳn là có thích anh chàng nào rồi. Bây giờ con cảm thấy chưa sẵn sàng thì tạm thời có thể không nói cho mẹ, nhưng về sau phải mang cho mẹ kiểm định trước đó."
Tề Khê tất nhiên vẫn không thừa nhận, cô vén tóc, dời mắt rồi giả vờ bình tĩnh phản bác: "Mẹ rõ là suy đoán vô căn cứ, hơn nữa sao bỗng nhiên nói vậy!"
"Bình thường ai nhắc tới kết hôn với con là con nổi nóng với người đó, như kết hôn là mãnh thú hồng thủy tới ngăn cản một tinh anh trong giới luật như con tỏa sáng rực rỡ. Kết quả con nghe xem con vừa mới nói gì, nói về sau kết hôn phải hẹn trước với ba con..."
Tề Khê không thể không thừa nhận, tuy mẹ mình nghỉ việc đã lâu nhưng dẫu sao cũng tốt nghiệp Học viện pháp lý, năng lực nắm bắt trọng điểm quả thực không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.