Ngày hôm sau, Tề Khê tỉnh dậy trong cảm giác hậu say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, vừa nhìn thời gian đã thấy vậy mà đã gần mười giờ sáng, nhưng vừa đứng lên mới thấy mình lại không ở trong căn hộ thuê với Triệu Y Nhiên mà là ở... Mà là ở phòng dành cho khách trong nhà của chị Cố Diễn. Tề Khê cố không nghĩ đến chuyện gì khác, như thể nháo nhào bò ra khỏi giường. Ký ức về tối qua của cô như những mảnh vụn vỡ, phản ứng đầu tiên trong đầu là bất an và căng thẳng, tối qua bản thân lố như vậy, chắc không đến mức thật sự đi... Ký ức về tối qua của Tề Khê đều vô cùng hỗn loạn. Cô nhớ hình như Cố Diễn đi đến, nhưng cô cũng không phân biệt được thật giả, chỉ nhớ trong lòng mình ngập tràn ấm ức, cũng nhớ rõ chính mình lên án Cố Diễn, nhưng càng về sau, cô đã không còn nhận ra được là mơ hay thực, bởi vì say rượu làm suốt đêm cô mơ thấy giấc mộng kỳ quái______ có cô túm Cố Diễn và Triệu Y Nhiên đi nhảy, còn có mình tự chạy ra ngoài đào đất trồng rau, còn có vay tiền Cố Diễn đem đi cho vay nặng lãi, thậm chí chuyện kỳ quặc nhất là cô còn mơ thấy mình tham dự hôn lễ của Cố Diễn, sau đó là tiệc đầy tháng con Cố Diễn, uất ức nhất là cô đi mừng tám trăm tệ mà Cố Diễn còn chê ít! Tên đàn ông này ngay cả trong mơ cũng làm mình khó chịu! Bây giờ mình lại thức dậy trong nhà của Cố Tuyết Hàm, chẳng lẽ đến độ còn thẳng một đường đi đến tận cửa nhà Cố Diễn mà ầm ĩ... Này có thể suy đoán, chỉ sợ chuyện hôm qua Cố Diễn đến quán bar là sự thật... Nhưng mà... Nhưng mà chắc không phải sự thật. Dù sao Tề Khê cảm thấy mình vẫn là đại diện điển hình cho con người trầm ổn và biết tiết chế, còn có thể không so đo đi tiền mừng tám trăm tệ, này cũng quá không hợp lý, nếu Cố Diễn kết hôn với người khác, Tề Khê vô cùng chắc chắn mình tuyệt đối một cắc cũng không đưa! Cơ bản là không có khả năng tham gia hôn lễ của cậu ta! Nghĩ đến đây, Tề Khê tự an ủi, nói cho nên cái kia, chuyện xấu hổ đến như vậy, chắc chắn là Tề Khê đang nằm mơ. Nhưng nghĩ đến chỉ là một giấc mơ, lòng Tề Khê lại có chút buồn, cô tự cảm thấy mình đáng thương, trong lòng lại nghĩ Cố Diễn tốt đến như vậy, còn thổ lộ với mình rằng người cậu ta thích chính là mình... Mình cũng có phần quá đáng thương rồi! Vì những ký ức quá hỗn loạn và kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn, Tề Khê cơ bản khó lòng tiêu hóa được. Cô vừa mới định chờ tỉnh táo hoàn toàn để sắp xếp lại từng chuyện một, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Diễn_____ "Tề Khê, em dậy rồi?" Cậu chàng như thể ở trong phòng bếp, vừa nghe được động tĩnh bên trong phòng dành cho khách thì đi sang ngay. Rất nhanh, Tề Khê nhìn thấy gương mặt Cố Diễn ở cửa phòng dành cho khách_____ gọn gàng sắc bén, gương mặt lúc nào cũng tạo ra mỹ cảm, tuy không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng chỉ mỗi khuôn mặt này thôi cũng đã xem như là đẹp mắt. Đây đã là thời gian đi làm, dù bản thân mình say rượu ngủ quên, thì Cố Diễn tại sao cũng ở đây? Có lẽ lúc này cũng là đang mơ, còn chưa tỉnh dậy. Nghĩ như vậy, Tề Khê bình tĩnh trở lại, cô liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, tin chắc tất cả là chuyện trong mơ, mím môi không để ý đến Cố Diễn trong mơ. Bởi vì đoan chắc chỉ cần ngủ lại là được, Tề Khê vô cùng điềm tĩnh, lần nữa xốc chăn nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Sau đó cô cảm giác được Cố Diễn đi đến bên giường cô, sau đó sờ sờ trán cô, như thể lẩm bẩm lầu bầu nói: "Mặt sao lại đỏ như thế? Phát sốt à? Cũng không đúng lắm." Tay anh có hơi lạnh, sau đó xúc cảm này tan biến cũng rất nhanh. Cố Diễn lấy tay ra: "Nhiệt độ rất bình thường." Nhiệt độ thì rất bình thường, nhưng Tề Khê cảm thấy đầu óc mình sợ là không quá bình thường. Bởi vì theo cảm giác chân thật từ bàn tay Cố Diễn chạm vào mà nói, Tề Khê tuyệt vọng ý thức được, mọi thứ vào giờ phút này, sợ là không phải là mơ, mà tối qua có lẽ mình thật sự vừa khóc vừa nháo, làm ra mấy chuyện kỳ khôi với Cố Diễn, bởi vậy lúc này mới có thể tỉnh dậy trong nhà chị Cố Diễn. Mà chỉ sợ là Cố Diễn hơn phân nửa cũng bị mình say rượu quấy rối, ngại ở quan hệ đồng nghiệp nên mới không thể không ở lại trong căn hộ để trông chừng mình. Tưởng tượng như vậy, mọi thứ trở nên vô cùng ngột ngạt. Vì vậy, Tề Khê dùng chăn che kín mặt, vẫn nhắm chặt mắt lại, hy vọng ngăn cách với hết mọi thứ bên ngoài, cũng hy vọng Cố Diễn nhanh chóng rời đi. Nhưng mà không. Tên Cố Diễn này không chỉ không đi, mà thậm chí còn ngồi xuống bên giường Tề Khê: "Đứng dậy được không? Anh nấu cháo và trà giải rượu cho em." Sao Tề Khê còn giả bộ được nữa, cô xốc chăn lên, sau đó nhanh như bay mà đi dép lê vào: "Mình đi đánh răng rửa mặt!" Cô cơ hồ là giống như chạy trốn vào nhà vệ sinh. Tề Khê ở trong nhà vệ sinh làm một trận củng cố lại tâm lý thật lớn, tuy rằng ít nhiều đối với tối qua có một vài đoạn ký ức ngắn ngủi, nhưng không đến mức có thể nhớ được toàn bộ chi tiết. Cô quyết định trước hết ra vẻ trấn tĩnh, im lặng mà xem tình hình. Bởi vậy chờ rửa mặt đàng hoàng đi ra, Tề Khê lại hóa thành bộ dạng nhẹ nhàng điềm tĩnh của ngày thường. Cô thấy Cố Diễn cũng không có gì khác lạ, nên cũng dùng cách thức chung đụng bình thường mà cư xử với Cố Diễn, giả vờ tự nhiên mà ngồi xuống trước bàn ăn cơm. Chính là trong lúc Tề Khê mong muốn thuận lợi trải qua thời khắc này, người còn lại trong nhà thì lại rõ ràng không đồng ý. "Tề Khê, không phải nói chỉ muốn anh sao? Em muốn anh như thế này đó hả?" Thời điểm bị Cố Diễn dùng những lời này tập kích, Tề Khê đang uống sữa yến mạch. Cố Diễn dùng giọng điệu nghiêm trang, ngay cả cảm xúc cũng không dao động quá lớn, thậm chí mí mắt cũng không nâng lên nhìn Tề Khê, mà là nhìn chằm chặp vào cái bát của Tề Khê, điệu bộ bình thường như thể đang bàn chuyện vụ việc của ai, ở đâu, hiện đã tiến triển đến đâu rồi. Nhưng ngữ khí của anh càng bình tĩnh như đang nói một chuyện hết sức bình thường, thì lại gây cho Tề Khê cảm giác kinh hoàng sợ hãi càng lớn. Cơ hồ là trong phút chốc, Tề Khê không chế được, cái miệng đầy sữa phun thẳng ra, người cũng không nhịn được mà ho khan. Cái bàn không tránh khỏi bị sữa trong miệng Tề Khê làm bẩn một mảng nhỏ. Tuy Tề Khê cũng không thông hiểu về thương hiệu đồ nội thất, nhưng vật dụng trong căn hộ của Cố Tuyết Hàm lại có gu thẩm mỹ cực cao, thiết kế vô cùng tinh tế, từng chi tiết cũng được gọt giũa rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải loại tầm thường. Tề Khê nhìn mặt bàn gỗ bị sữa do chính mình phun ra làm bẩn, có chút thẹn thùng và áy náy, nhưng Cố Diễn thoạt nhìn không hề để tâm. Anh vô cùng tự nhiên rút khăn ướt ra, sau đó giống như làm một chuyện rất bình thường là lau miệng cho Tề Khê, sau đó cầm cái tay cô bị sữa dính bẩn, vô cùng cẩn thận mà lau khô từng ngón tay. Này cũng không khỏi... Thời điểm Tề Khê bị Cố Diễn cẩn thận lau tay, vì cảm thấy quá thẹn, không phải không nghĩ đến rút tay lại, sau đó Cố Diễn lại ngẩng đầu, ánh mắt trừng lên nhìn Tề Khê một cái có phần cảnh cáo, sau đó anh hạ giọng, nói: "Để yên." Sau đó cưỡng ép mà kéo tay Tề Khê qua, tiếp tục cọ xát lau chùi. Động tác lau tay của Cố Diễn vô cùng nhẹ nhàng kiềm chế, cũng không mang theo mờ ám hay ý tứ mập mờ gì. Nhưng chỉ đơn giản là lau tay thế này, Tề Khê vẫn cảm thấy hô hấp của mình trở nên thật sự dồn dập. Cô hơi không biết nên làm gì, giống như cái tay bị Cố Diễn giữ kia đã không còn thuộc về cô. Cố Diễn làm chuyện này với mình... Như vậy... chẳng lẽ... Cho nên chuyện tối qua mọi thứ đều là thật chăng??? Tưởng tượng đến khả năng này, cả khuôn mặt Tề Khê đều ửng đỏ, cô cảm thấy quả thực sắp hít thở không thông, tim đập dồn dập. Tối qua cô đơn thuần là mượn rượu làm càn, hôm nay tỉnh táo, cô lại không biết phải đối mặt thế nào. "A, mình..." Tề Khê cố ý dời lực chú ý đi, "Sao mình lại ở đây?" Cố Diễn đã định buông tay cô ra, lúc này liếc cô một cái: "Ha, hôm qua em ôm anh không buông tay, còn nói phải ôm anh ngủ." Tề Khê quả thực muốn ngất, Cố Diễn có thể đừng dùng loại thái độ nói chuyện đứng đắn như đang đàm phán để nói lời xấu hổ như vậy không. "..." Tề Khê hận không thể chạy trốn tức thì, nhưng Cố Diễn đang nhìn chằm chằm, đây lại là căn hộ của chị Cố Diễn, cô cơ bản không biết có thể trốn đi đằng nào. Vì thế chỉ có thể thử dời tầm mắt đi, nói một ít chuyện không xấu hổ nhạy cảm, Tề Khê vuốt vuốt tóc, xoay bên này bên kia mà nói với anh: "Sao cậu không đưa mình về bên chỗ Triệu Y Nhiên?" "Vì em bảo phải theo anh về nhà." Cố Diễn bình tĩnh nói, "Hơn nữa anh cũng không yên tâm để em về nhà cùng Triệu Y Nhiên. Bởi vì nếu cậu ta có trách nhiệm đã không bỏ em một mình ngồi ở quầy bar uống rượu. Rõ ràng em là cậu ta dẫn ra ngoài, rốt cuộc giữa đường lại đi tám chuyện với người khác. "Nếu không phải anh nhìn thấy ảnh selfie cậu ấy đăng lên trên vòng bạn bè, nhìn thấy em ngồi đằng sau cậu ấy, cơ bản anh không biết cậu ấy dẫn e đi bar." Cố Diễn nhìn Tề Khê, giọng điệu có phần nghiêm túc: "Nếu anh không tới, lỡ như tối qua em xảy ra chuyện, em bảo sau này anh phải làm sao?" Tề Khê ngẩng đầu thăm dò Cố Diễn, nói thầm: Cái gì mà làm sao..." Cố Diễn mím môi, không để Tề Khê nói lái sang chuyện khác, anh nhìn chăm chăm Tề Khê: "Cho dù em đi sưu tầm bạn trai thì cũng phải chú đến thứ tự trước sau chứ. Ít nhất anh cũng phải đứng đầu trong danh sách, chẳng lẽ để cho người khác chen vào chỗ của anh sao?" Ý này là... Tề Khê đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác, nói: "Cậu sao mà là số một được. Ít nhất hồi học đại học không phải cũng thích người khác sao? Không phải còn muốn tỏ tình sao? Chẳng qua là sau này đến công ty luật làm cùng nhau bị nhân cách và sự quyến rũ của mình chinh phục nên mới thích mình đi..." Tề Khê vừa bắt đầu nói chuyện này, lập luận cũng trở nên rõ ràng hơn: "Hơn nữa cậu nói cậu không có bạn gái, vậy cái cô hàng xóm của cậu là thế nào? Chẳng lẽ các cậu đi thuê phòng đánh bài hay học bài? Nói gì mà thích mình, không phải là vì thất bại nên đi tìm mối tiếp theo? Như kiểu theo đuổi không được ánh trăng sáng nên đơn giản là đi tìm người thấp hơn để thế thân. Không phải là vừa chia tay với cô ta nên mới tìm đến mình chứ?" Vốn dĩ Tề Khê còn chưa hiểu ra, lúc này vừa nói như thế nhưng lại càng cảm thấy chuyện quả thật là như vậy: "Nhất là bình thường ăn trong bát nhìn trong nồi, còn nói không có mập mờ với mình, không mập mờ với tôi mình bây giờ mắc gì cậu đỏ mặt, nhất định là bị nói trúng tim đen!" Cố Diễn như thể hơi cạn lời, anh nhỏ giọng gọi tên Tề Khê. Tiếc là Tề Khê không định bỏ qua: "Cậu đừng có mà phân tán sự chú ý của mình. Còn nói gì mà không có bạn gái, không có bạn gái mà cả ngày thân thiết với cái cô hàng xóm kia, mấy lần còn tiễn cô ta về nhà, sao cậu không tiễn mình về nhà? Như vậy mà cậu còn mặt trơ mày tráo đòi xếp đầu hàng? Con người mình đặc biệt là keo kiệt không có phẩm chất, cũng không có hứng thú chia sẻ bạn trai với người khác. Mặt Cố Diễn hơi ửng đỏ, nhưng bộ dạng có chút cam chịu: "Em lại nghĩ loạn gì vậy, anh với cô hàng xóm không có gì cả." Anh nhìn về phía Tề Khê, giọng điệu còn vô cùng thành thật: "Người anh thích cho đến bây giờ chỉ có em." "Đối với em cơ bản không phải là lâu ngày sinh tình." Cố Diễn hạ tầm mắt, như là muốn che giấu gương mặt gương mặt đang đỏ ửng của mình. Nhưng không ích gì, vì lúc này, ngay cả vành tai anh cũng phiếm hồng. Giọng anh vẫn nghiêm trang như cũ, nhưng Tề Khê nghe được từ trong đó có chút căng thẳng. "Người anh muốn tỏ tình cũng vẫn là em. Căn bản không có ánh trăng sáng gì cả, luôn là em." Tề Khê hoàn toàn không thể phản ứng lại, cô hơi ngẩn ngơ nhìn Cố Diễn, lặp lại lời nói: "Người cậu thích là mình? Nhưng không phải cậu có người trong lòng sao?" Cố Diễn có chút cạn lời: "Đồ ngốc, vẫn là em. Không có người khác." Tề Khê đối diện với sự khiếp sợ lớn lao, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc mới có thể tìm lại chút lập luận rõ ràng, cô dùng giọng nói không thể tin mà dò hỏi: "Cho nên... người cậu muốn tỏ tình hồi đại học là mình?" Cố Diễn gật gật đầu, sau đó hơi tự giễu: "Chỉ là không nghĩ đến còn chưa kịp thổ lộ đã bị em từ chối, còn ở trước mặt toàn thể sinh viên tốt nghiệp, cách thức còn vô cùng gay gắt." "..." Tề Khê hoàn toàn không biết mình phải nói gì cho đúng, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình là một mảnh hỗn độn, như thể xông vào một mê cung không tìm được lối. Cô nhìn chăm chăm Cố Diễn, sau đó bỗng dưng nghĩ đến một khả năng: "Cho nên ngay từ đầu định hướng công việc rõ ràng là muốn vào công ty luật, có phải là vì mình nên đột nhiên mới muốn đi Mỹ sao? Lại còn xin vào đại học Columbia?" Cố Diễn trả lời không chút do dự: "Phải." Tề Khê che đi gương mặt hơi ửng hồng, hơi nhỏ giọng nói: "Nhưng sao cậu lại không đi... Lúc cậu lần nữa lựa chọn về làm công ty luật, hẳn là còn chưa biết mình cũng không thể đi Mỹ được." "Lúc đó anh không có ý gì khác, chỉ là muốn tránh xa em." Cố Diễn nhìn Tề Khê, "Bởi vì anh không nghĩ anh trong em vốn dĩ kém đến thế. Em xem, đến cái thư tỏ tình như vậy mà phản ứng đầu tiên lại nghĩ là anh viết." "Tề Khê, anh hao tâm tổn sức lớn lắm mới có thể thuyết phục được bản thân từ bỏ em, bỏ việc đi Mỹ, từ bỏ yêu thầm và sự theo đuổi không ý nghĩa, đến công ty luật của chị anh làm việc, nhưng không ngờ em cũng đến đây." Bộ dạng Cố Diễn có chút bất lực: "Anh đã thực sự cố gắng, là em đến trêu chọc anh, nói chúc anh sinh nhật vui vẻ, kết quả lại tặng món quà ngu xuẩn như vậy. Rõ ràng là anh rất không thích màu hồng phấn, lại nói anh rất hợp với màu hồng phần; nấu cơm cho anh, nhưng bên trong toàn bộ là ngò rí mà anh ghét; còn mời anh ăn thứ anh thật sự ghét là sầu riêng; lại rủ anh đi nghe thứ nhạc heavy metal rock mà cơ bản anh không hứng thú; còn tự tiện cho là anh thích ăn đồ ngọt." "Rõ ràng anh biết có lẽ em đối với anh không có tâm, tặng anh mấy thứ như vậy nhưng vẫn không dám từ chối em, cũng không có can đảm để nói rõ. Bởi vì anh thích em là thích đến không còn chút tự tôn, thích đến độ dù em cơ bản không thèm để ý đến anh, tặng anh thứ anh không hề thích, nhưng chỉ cần là em tặng, anh đều muốn cho bằng được." Cố Diễn dời tầm mắt đi, nhìn chỗ khác: "So với việc nhận thứ mình không thích, buộc phải ăn thứ rau mình ghét, thì em không tặng gì cả, em không nấu gì cho anh ăn, càng có vẻ khó tiếp nhận hơn." "Anh lớn đến từng này, cho đến giờ chưa từng cảm thấy việc gì rất khó đến nỗi không thể làm được, hạng nhất anh có thể thoải mái mà đạt, cơ hội và công việc anh cũng có thể thông thạo, nhưng chỉ có em, em là thất bại lớn nhất đời anh." Mỗi lần Cố Diễn lên án, tâm tình Tề Khê lại một lần trồi sụt như chơi tàu lượn siêu tốc. Cô cũng không biết. Cũng không biết vốn dĩ Cố Diễn ở nơi cô không thể nhìn thấy đã trải qua những rối rắm và những cảm xúc dày vò lặp đi lặp lại như vậy. Giọng điệu Cố Diễn vẫn bình tĩnh ôn hòa, rõ ràng anh đang kể tội Tề Khê đáng giận như vậy, nhưng anh vẫn dùng một loại thái độ diễn đạt vô cùng ôn hòa______ "Có lúc anh cảm thấy em giống như một con ma nhỏ, cố tình giả dạng thành dáng vẻ anh thích nhất, ngọt ngào như một giấc mộng đẹp. Rất nhiều lần anh muốn chấm dứt kiểu yêu thầm này, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy em, cho dù em không nói gì với anh, không làm gì, thậm chí không cần cười với anh, sự tồn tại của em cũng đã khiến cho đầu óc anh nóng lên, như có thể làm cho em bất kỳ chuyện gì." Bị Cố Diễn bày tỏ thẳng thắn như vậy, Tề Khê chỉ cảm thấy tốc độ tim mình đập nhanh đến sắp không thể khống chế. Cố Diễn nhìn vào mắt Tề Khê: "Mỗi ngày đều phải giả vờ như không thèm để ý đến chung quanh em, càng làm vậy, lòng lại càng để ý đến em. Em đi xem mắt, em đi tham gia hội tìm bạn, em đi gặp người đàn ông khác, đây là chuyện bình thường và hiển nhiên đến cỡ nào, nhưng anh đều như không thể tiếp nhận, hận không thể tiêu diệt được hết dù chỉ một con kiến đực ở bên cạnh em, làm em chỉ có thể nhìn thấy mỗi anh. Tề Khê, em có thể hiểu được cảm giác của anh không?" Cố Diễn thoạt tiên cũng không trông chờ Tề Khê trả lời, nhưng Tề Khê lại cũng nói ra suy nghĩ của mình. "Em có thể hiểu." Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, "Bởi vì em đối với anh cũng như vậy." Loại ánh nhìn làm đầu óc của đối phương nóng lên, cảm giác giống như bị điện giật, loại xúc động muốn làm tất cả cho người kia, loại vì người kia mà trở nên ganh tị, lo được lo mất. Đều như nhau cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]